Em không chơi 
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn 
__________ 
"Bạn cùng bàn, không đi sao?" Người trong lớp học đã đi hết, Kỳ Dạ đứng ở cửa sau chờ cậu. 
Thích Bạch Trà lập tức xách cặp lên: "Em đây." 
Trên hành lang, bóng tối bao phủ, xung quanh im ắng, chỉ còn lại vài ngọn đèn màu cam trên tường cùng với tiếng bước chân bước xuống tầng của hai thiếu niên. 
Ra khỏi khu dạy học, học sinh trên đường mới nhiều thêm, tốp năm tốp ba đi về hướng ký túc xá, còn có một số khác tới phố buôn bán ăn bữa khuya. 
"Cậu muốn ăn chút gì không?" Kỳ Dạ hỏi cậu, "Xúc xích nướng nhé?" 
Thích Bạch Trà thất thần: "Thôi, em không ăn đâu." 
"Anh thấy cậu đã ăn miếng cơm tối nào đâu, buổi tối không đói bụng hả?" Kỳ Dạ không để ý lời từ chối của cậu, "Đợi nhé, anh đi mua." Vừa dứt lời liền chen vào trong đám đông. 
Thích Bạch Trà ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kỳ Dạ, trong nháy mắt cậu có ý nghĩ muốn về phòng học, lấy tờ giấy kia về. 
Cậu mất cả tiết tự học buổi tối vẫn bối rối không biết có nên đưa tờ giấy đó cho Kỳ Dạ hay không, sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, cậu vẫn chưa đưa ra được kết quả. Cuối cùng tiếng chuông vang lên, trong thoáng chốc ánh đèn vụt tắt, quyết định mà cậu đưa ra là nhất thời bị nóng đầu. 
—— Cậu ném tờ giấy kia vào, vào ngăn bàn của Kỳ Dạ. 
Lúc này cậu cảm thấy hối hận. 
Cậu hận rằng mình quá bốc đồng. 
Lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau là vào tuần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ta-than/526137/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.