Chương trước
Chương sau
Lời nói thật không tính là mắng người
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Hôm thứ hai, chàng soái ca vừa bước vào phòng học đã khiến toàn bộ học sinh lớp hai trợn mắt há hốc mồm.
“Ôi đù, người vừa mới bước vào là ai đấy?”
“Cậu ấy đi thẳng đến hàng cuối…..”
“Đó không phải là vị trí của Nghiêm Việt Sầm à?”
Hôm nay, Nghiêm Việt Sầm đã thay đổi phong cách thiếu niên bất lương ngày xưa, mặc đồng phục vô cùng quy củ, tóc nhuộm về màu đen, tẩy sạch hình xăm, khuyên tai cũng tháo xuống hết.
Thoạt nhìn rất có phong thái thiếu niên đẹp trai ngoan ngoãn.
Gương mặt điển hình của nam chính trong thể loại vườn trường.
“Nghiêm Việt Sầm đổi tính? Đây là định học hành chăm chỉ hay gì?”
Đâu chỉ mỗi các bạn học khiếp sợ, mà ngay cả mỗi giáo viên khi bước vào lớp đều bị sự thay đổi của hắn làm cho kinh ngạc đến ngây người, vừa nhìn qua còn tưởng rằng đó là học sinh mới tới.
Phong cách này không đúng lắm.
Nhưng mà một tuần sau, khi nhìn thấy Nghiêm Việt Sầm đi học vẫn bò ra bàn mà ngủ gật, mọi người mới bình thường trở lại.
Nghiêm Việt Sầm vẫn là Nghiêm Việt Sầm, dù ngoại hình có thay đổi thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thích học.
Điều không ngờ tới chính là, Nghiêm Việt Sầm trông ngoài mặt thì đang ngủ, nhưng trong đầu hắn đang truyền phát những điểm kiến thức của khóa học năm nhất.
Hắn lăn lộn hai năm, không hề học một chữ gì, dù là người thông minh cũng không thể học theo kiểu ‘chưa học đi đường cho tốt còn muốn học khiêu vũ’, trực tiếp nghe bài giảng của năm ba sẽ hơi quá sức, không cần phải lãng phí thời gian.
Quan trọng nhất bây giờ là hắn phải bổ sung nền tảng.
Có kế hoạch học tập hệ thống điều chỉnh đưa ra, hắn lại thông minh, căn bản xem qua một lần là hiểu. Chỉ cần có tâm học hỏi, không sợ học không lên.
Mới qua một tuần, bài thi toán của năm nhất cơ bản có thể đạt điểm tối đa, những môn khác chưa kịp bù. Để ứng phó với các bài kiểm tra tuần, hắn phải dành ra một chút thời gian để học kiến thức năm ba.
Kiểm tra tuần lần thứ hai, Nghiêm Việt Sầm xếp hạng 34 của lớp, lớp hai có 52 người, hắn tiến bộ 18 bậc. Đột ngột lao từ tầng chót nhảy đến giữa hạ du.
An Tĩnh mừng rỡ nói: “Yeah! Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên đã hoàn thành vượt mức! Ký chủ giỏi quá!”
Nghiêm Việt Sầm nói: “Chẳng phải có cái cơ chế thưởng phạt gì gì đó sao, thua thì bị điện giật, vậy thắng thì thưởng cái gì?”
An Tĩnh vui vẻ nói: “Thưởng một quyển <Mô phỏng trăm năm kỳ thi đại học thế kỷ>.”
Nghiêm Việt Sầm: “......” Mọe kiếp.
Tuần thứ ba, Nghiêm Việt Sầm xếp hạng 25 của lớp.
Tuần thứ tư, Nghiêm Việt Sầm xếp hạng 16 của lớp.
Giáo viên và bạn học đều kinh ngạc đến sững sờ.
Người này rõ ràng buổi nào đi học cũng ngủ, tại sao lại có thể bất ngờ tiến bộ thần tốc như vậy? Chẳng lẽ thông suốt rồi?
Ban đầu còn có giáo viên nghi ngờ hắn gian lận, nhưng bài tập hằng ngày hắn nộp lên đều không có vấn đề gì. Trước kia Nghiêm Việt Sầm không làm bài tập, đi thi toàn nộp giấy trắng, nhưng bây giờ hắn đã thành thật làm bài. Bất kể là bài tập hay bài thi, không biết làm thì bỏ trống, nhưng đáp án viết ra câu nào đúng câu đấy.
“Đứa nhỏ này, có thể mở rộng tư tưởng thì tốt rồi.” Chủ nhiệm lớp hai vui mừng nói, “Hồi tuyển sinh vào cấp ba, thằng bé là Trạng Nguyên đấy. Tôi vẫn luôn tiếc nuối hạt giống tốt này…..”
Thích Bạch Trà vừa lúc tới văn phòng cách vách lấy tài liệu, nghe vậy liền hỏi: “Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba?”
Cậu không phải giáo viên chủ nhiệm của lớp hai nên không biết điểm số tuyển sinh của học sinh khi mới vào. Trạng Nguyên của kỳ thi tuyển sinh lựa chọn trường của bọn họ, theo lý thuyết, trường học hẳn nên tuyên truyền tứ phương, nhưng khi đó Nghiêm Việt Sầm đang để tang mẹ, không có tâm trạng hợp tác, trường học biết được tình huống nên không tuyên dương công khai.
Người khác nghĩ trăm lần cũng không hiểu được sự tiến bộ thần tốc của Nghiêm Việt Sầm là do đâu, nhưng Thích Bạch Trà rất rõ ràng. Cậu đã quan sát một đoạn thời gian, nhận thấy hệ thống kia sẽ không giúp Nghiêm Việt Sầm gian lận, vì vậy cứ tùy cho nó làm gì thì làm.
Việc này tương đương như có một gia sư cao cấp, chẳng qua là khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với sự ổn định của thế giới, Thích Bạch Trà không vội xử lý.
Có thể khiến cho một học sinh chăm chỉ học tập cũng khá tốt.
“Ầy, đúng vậy, điểm thi hơn 700.” Chủ nhiệm lớp hai thở dài, “Đáng tiếc rằng khi ấy nhà nó xảy ra chuyện, không chịu bước ra ngoài, lên cấp ba thì trở nên phóng túng. Tôi có tâm khai sáng vài lần, nhưng đứa nhỏ này nghe không vào. Muốn nhắc nhở phụ huynh quan tâm đến tình huống của con cái một chút….. Thầy Thích cũng biết rồi đấy, phụ huynh của đứa nhỏ này là nhân vật lớn, ông chủ Nghiêm thị, một người bận rộn, nên người tới lúc nào cũng là tài xế.”
Nghiêm thị.
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, nhớ ra rồi.
Nghiêm thị cũng là một doanh nghiệp nổi tiếng lẫy lừng ở thành phố S thậm chí là ở cả Trung Quốc, địa vị ở thành phố S chỉ đứng sau Phó thị. Hai năm trước, Nghiêm phu nhân chết bệnh, Nghiêm tổng lập tức nghênh thú người mới một cách vô cùng xa hoa sang trọng, sự kiện này đã gây chấn động một thời trên các bài báo của thành phố.
Tuy nhiên, Thích Bạch Trà không phải người hay bát quái, nghe một chút rồi lướt qua, bây giờ mới nhớ tới từng có một chuyện như vậy.
Một giáo viên khác trong văn phòng nghe xong liền xen vào nói tiếp: “Đứa nhỏ Nghiêm Việt Sầm đó quả thực rất đáng thương. Ai mà có thể chịu nổi khi mẹ ruột vừa qua đời sau đó cha ruột đã đưa mẹ kế tới cửa. Chẳng trách gì nó lại phản nghịch như vậy, một đứa nhỏ ngoan ngoãn tài giỏi, cứ thế bị hủy hoại. Ân oán hào môn, quả là tạo nghiệt.”
“Nghiêm gia không giống với những hào môn khác.” Giáo viên đóng cửa lại thì cũng là người thường, cũng sẽ tám chuyện, “Trước đó báo chí thường xuyên ca ngợi hai vợ chồng Nghiêm gia tình cảm như thế nào, tôi nhìn ngược nhìn xuôi cũng thấy không giống giả dối lắm mà, nhanh như vậy mà đã có tiểu tam là sao chứ…..”
“Vợ chồng mẫu mực giới hào môn biểu hiện toàn giả dối còn không ít đấy sao…..”
Thích Bạch Trà lẳng lặng lắng nghe, nói: “Xin lỗi, không tiếp chuyện với mọi người được nữa rồi.”
_
Thích Bạch Trà trở về văn phòng của mình, ngồi xuống phê chữa bài tập.
Bài tập lịch sử của lớp một và lớp hai chất đôi lên thành một chồng cao, Thích Bạch Trà lấy vở bài tập của Nghiêm Việt Sầm ra xem, vừa mới mở vở, chữ viết như rồng bay phượng múa đập vào mắt.
Tỷ lệ chính xác rất cao.
Khi vừa mới bắt đầu Nghiêm Việt Sầm vẫn còn xuất hiện hiện tượng học lệch môn, hiện tại các môn đã phát triển toàn diện.
Hệ thống Học Bá mới buộc định hắn được một tháng, hệ thống phụ trợ học tập không phải hệ thống hack học tập, nếu như năng lực của bản thân ký chủ không đủ, cũng sẽ không tiến bộ nhanh đến vậy.
Kết hợp với thành tích thi tuyển sinh của đứa nhỏ kia, quả nhiên là một thiên tài có chỉ số IQ rất cao.
Vận khí trên người Nghiêm Việt Sầm cũng rất mạnh, tuy rằng không phải nhân vật chính cấp bậc cường thịnh của thế giới, nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng với cái danh thiên chi kiêu tử.
Quả thực có chút kỳ quặc.
Ân oán thị phi giới hào môn vô cùng hỗn loạn, Thích Bạch Trà cũng từng thấy không ít trường hợp trong cái vòng lộn xộn này, lại không thể chú ý tới từng sự kiện một. Nhưng hiện tại, cậu có vài phần để bụng đến Nghiêm gia.
“Thầy Thích.” Lê Tẫn gọi.
“Hả?” Thích Bạch Trà quay đầu.
“Có một câu hỏi lịch sử tôi không chắc đáp án cho lắm, muốn thảo luận với thầy một chút.” Lê Tẫn mỉm cười nói.
“Câu nào?” Thích Bạch Trà hỏi.
“Trong chương riêng về hoàng triều Đại Lê, đánh giá về Nhân Xương hoàng đế Tư Mã Phục là người như thế nào.”
Thích Bạch Trà nói: “Đây chẳng phải là một câu hỏi có đáp án rồi sao? Anh minh thần võ, nhân đức trị thế…..”
“Nhưng tôi lại luôn cảm thấy rằng hắn phải là một bạo quân.” Lê Tẫn hoang mang nói.
Ánh mắt Thích Bạch Trà hơi ngưng lại.
..... Nếu không phải Tư Mã Phục chân chính đã chết, nếu không phải cậu thế thân Tư Mã Phục, Tư Mã Phục trong lịch sử quả thực sẽ trở thành một bạo quân.
Không phải một hôn quân bạo ngược, mà là một quân vương thủ đoạn đẫm máu, dã tâm bừng bừng, dùng những luật lệ hà khắc để trị quốc.
Thực sự không giống với phong cách của cậu.
“Thầy Lê cứ nói đùa, Nhân Xương hoàng đế và bạo quân là hai tồn tại không hề có liên hệ.” Thích Bạch Trà bình tĩnh nói.
Lê Tẫn nhìn hắn: “Thầy Thích, thầy có tin vào thời không song song hay không?”
Thích Bạch Trà không nói gì.
Trên đời đương nhiên có tồn tại thời không song song. Thế giới vô biên, bất kỳ sự lựa chọn khác nhau của bất cứ người nào cũng sẽ sinh ra hiệu ứng cánh bướm, do đó sẽ xuất hiện một thế giới mới. Thế giới ban đầu được coi là thế giới chủ, bởi vì tất cả các nhánh sinh ra đều là thế giới phát sinh. Loại thế giới phát sinh này thông thường sẽ rất mỏng manh, không thể dựng dục thần minh, chỉ có thể chống đỡ dựa vào vận khí của nhân vật chính, rất dễ sụp đổ.
“Ngàn” trong thế giới vô biên chỉ là một số ảo, trên thực tế đã không thể đếu xuể từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, trong mắt Chủ Thần, giữa Vạn Thần giới, tất cả các thế giới đều là thế giới nhỏ.
Đây là một bí mật mà chỉ có thần minh và một số ít sinh vật bậc cao mới có thể biết được. Suy đoán của con người chỉ là thiên mã hành không, vĩnh viễn không bao giờ được chứng thực.
Lê Tẫn tiếp tục nói: “Tôi thường nghĩ, chúng ta nhìn vào lịch sử, những gì chúng ta thấy có thật sự là lịch sử chân chính hay không? Nếu có một người xuyên không trở về quá khứ, thay đổi lịch sử, thế giới đó liệu có phải thế giới nguyên thủy hay không, chúng ta đều sống như những con người của thế giới mới, những thứ chúng ta nhìn thấy chính là thế giới sau khi đã bị thay đổi, không biết vốn dĩ nó có dạng gì.”
Thích Bạch Trà vẫn điềm tĩnh như cũ: “Thầy Lê, đây không phải đề tài lịch sử, là đề tài triết học. Tôi cũng không biết đáp án.”
“Xin lỗi, con người tôi tương đối thích suy nghĩ vẩn vơ.” Lê Tẫn cười nói, “Không nói cái này nữa, thầy Thích có thể dành một chút thời gian giữa trưa để cùng tôi tới canteen ăn một bữa cơm được không?”
Thích Bạch Trà uyển chuyển cự tuyệt: “Không được rồi. Tôi ăn ở bên ngoài.” Cậu căn bản không cần ăn.
“Vậy được rồi.” Lê Tẫn không cố ý cưỡng cầu.
_
Tuần thứ năm là kỳ thi tháng.
Biểu hiện lần này của Nghiêm Việt Sầm rất kinh người. Đứng thứ năm trong lớp, số điểm tăng lên đứng đầu lớp, lọt top 60.
Từ áp chót lên gần đỉnh, hắn chỉ dùng một tháng.
Đúng là có hệ thống có khác, khó mà không tiến bộ cho được, cộng thêm năng lực bản thân Nghiêm Việt Sầm cũng không thể xem thường.
An Tĩnh hưng phấn hô to trong đầu hắn: “A a a cậu thật tuyệt!!!”
Nghiêm Việt Sầm cười cười mắng khẽ: “Ồn ào.”
Hắn vốn dĩ không cảm thấy đứng thứ năm có vấn đề gì cả, hồi cấp hai hắn đều đứng hạng nhất, nhưng lúc này nghe An Tĩnh kích động như vậy, ngược lại hắn cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Cậu thật tuyệt.
Lâu lắm rồi chưa có người nào khen hắn như vậy.
“Phần thưởng lần này là gì?”
An Tĩnh vui vẻ ném cho hắn chồng sách bài tập: “Một phần duy nhất trên toàn bộ mạng lưới nha!”
Nghiêm Việt Sầm: “......” Biết ngay mà.
Tiểu hệ thống hôm nay phấn khởi được một ngày, giống như người đứng thứ năm không phải Nghiêm Việt Sầm mà là cậu. Cảm xúc vui sướng có thể lây lan, Nghiêm Việt Sầm cảm thấy tâm tình mình hôm nay cũng không tồi.
Hắn cầm phiếu điểm trong tay, trong lòng vẫn còn một ý tưởng thầm kín.
Hắn muốn đưa phiếu điểm cho cha hắn xem.
Học dở không thể khiến cha hắn chú ý đến, vậy nếu tốt hơn….. có thể được hay không nhỉ?
Nghiêm Việt Sầm về đến nhà, ngồi một mình dưới phòng khách chờ cha hắn trở về.
Trước kia hắn không muốn nhìn thấy cha hắn và ả đàn bà kia, thời gian về nhà đều lệch với hai người đó. Một tháng nay An Tĩnh cũng chưa từng chạm mặt cha và mẹ kế của Nghiêm Việt Sầm.
Nghiêm Việt Sầm vẫn ngồi chờ tới tận 11 giờ tối, từ ngầm có ý chờ mong trở thành mặt không cảm xúc.
Hắn nhìn thấy ả đàn bà kia trở về với cha Nghiêm đang say sỉn, cha Nghiêm uống đến mức đỏ cả mặt, luôn miệng gọi “Tâm can bảo bối”.
Người phụ nữ trời sinh duyên dáng quyến rũ, vừa đi vào vừa gọi người giúp việc tới đỡ cha Nghiêm lên lầu: “Cẩn thận.”
Nghiêm Việt Sầm không nói một lời, xoay người lên cầu thang.
“Đứng lại.” Ả đàn bà gọi hắn lại, “Sao hôm nay lại ngồi chờ dưới lầu thế ha?” Ả nâng eo chậm rãi bước tới, rút lấy phiếu điểm trong tay Nghiêm Việt Sầm, “Ồ, nỗ lực vươn lên à?”
Nghiêm Việt Sầm duỗi tay muốn đoạt lại: “Trả lại cho tôi ——”
Ả đàn bà cười cười, sau đó xé rách phiếu điểm.
“Xoạt” một tiếng nghe cực kỳ chói tai.
Xé tờ giấy thành từng mảnh, tùy tay tung lên, vụn giấy rơi lả tả xuống người Nghiêm Việt Sầm.
“Tuổi trẻ không hiểu chuyện, thi được vài điểm còn muốn lên mặt.” Ả đàn bà lấy ra một phần hợp đồng trong túi xách, diễu võ dương oai trước mặt hắn, “Nhìn thấy không? Đây mới là bản lĩnh.”
Đó là bản hợp đồng chuyển nhượng tại sản sở hữu mà cha Nghiêm muốn tặng cho ả, đã đóng dấu hoàn tất, chỉ chờ tới bữa tiếc sinh nhật ba ngày sau sẽ ký tên đóng dấu công khai.
Nghiêm Việt Sầm siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ lên: “Tiện, nhân——”
“Ba ngày sau ngoan ngoãn tới chứng kiến bữa tiệc sinh nhật của ta đi.” Ả đàn bà mỉm cười, “Sau hôm đó, mày sẽ không còn tư cách sống trong căn nhà này nữa.”
Nghiêm Việt Sầm hờ hững xoay người lên lầu.
Vân Thiển Tịch ngắm bộ móng tay đỏ hồng của mình, vẻ mặt đắc ý.
Được, căn nhà này đã tới tay ả, ả không có hứng thú.
Ba ngày sau, những nhân vật nổi tiếng sẽ tụ hội tại bữa tiệc sinh nhật, đây chính là thời điểm thích hợp để câu kim quy mới. Thư mời đã được gửi tới tổng tài Phó thị, với thân phận địa vị và diện mạo như vậy, vừa vặn là mục tiếu kế tiếp của ả.
Nghe nói vị Phó tổng kia đã kết hôn, còn là gay……
Không quan trọng, không ai có thể tránh khỏi mị lực của ả. Vợ chồng nhà này ân ái vài thập niên, người phụ nữ kia chẳng phải đã bị ả giết chết dễ dàng như trở bàn tay đó sao, còn lại ông chồng một giây trước còn muốn tìm ả liều mạng, giây tiếp theo đã si cuồng ả kìa.
_
Nghiêm Việt Sầm hung hăng đóng mạnh cửa, đấm một quyền lên tường.
An Tĩnh lo lắng nói: “Đừng vậy mà, đau tay.”
“Tôi thật vô dụng….. Tôi không hề thay đổi được bất cứ điều gì.” Nghiêm Việt Sầm thấp giọng.
“Không phải cậu sai.” An Tĩnh giận dữ nói, “Tất cả đều là do ả đàn bà xấu xa kia.”
Nghiêm Việt Sầm nhướn mày: “Ả đàn bà xấu xa? Cậu còn biết mắng người nữa?” Hệ thống ba tốt của hắn ngay cả một câu “Đụ” cũng cảm thấy thô thiển nữa là.
An Tĩnh trầm mặc trong giây lát: “Lời nói thật không tính là mắng người.”
“Phốc.” Nghiêm Việt Sầm bật cười, theo bản năng muốn rít điếu thuốc để xoa dịu tinh thần, kết quả chỉ lôi từ trong túi ra một cây kẹo que.
À vâng, hắn đã đáp ứng An Tĩnh, muốn cai thuốc.
Hắn nhét kẹo que vào miệng: “An Tĩnh, chơi cờ năm quân với tôi đi.”
An Tĩnh nói: “Được."
_
"Ba ngày sau, tổng tài Nghiêm thị muốn tổ chức tiếc sinh nhật trong nhà để chúc mừng sinh nhật phu nhân hắn, hôm nay gửi thiệp mời đến chỗ anh." Vào buổi tối Kỳ Dạ thuận miệng nhắc tới, "Em có hứng thú tham dự không?"
Từ trước tới giờ hắn rất lười xã giao, cũng không cần thiết phải xã giao. Có điều tới công ty mỗi ngày ba tiếng lâu lâu sinh chán, thỉnh thoảng tham dự vài yến hội cũng là một sự điều hòa.
Mấy năm nay Trà Trà chưa từng xuất hiện trong tầm mắt công chúng, chỉ có duy nhất một lần tại buổi ghi hình chương trình cuối cùng cũng là kết thúc trong im lặng. Sau khi biết được thân phận Trà Trà, Kỳ Dạ đã hiểu được lý do tại sao cậu không chịu công khai lộ diện. Vấn đề này không sao cả, tất cả đều phụ thuộc vào mong muốn của Trà Trà.
Thích Bạch Trà vừa nghe liền nghĩ đến đó là phụ huynh của Nghiêm Việt Sầm.
Cậu nói: "Được."
Kỳ Dạ: "Vậy anh đồng ý."
"Tiên sinh." Thích Bạch Trà đột nhiên hỏi, "Anh đã từng nghe qua cái tên Lê Tẫn chưa?"
Kỳ Dạ phản ứng rất kỳ quái: "Chưa từng, sao vậy?"
Thích Bạch Trà lắc đầu: "Không có gì."
Hy vọng là cậu nghĩ nhiều.
+++++++
Hệ thống Editor:
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Có ả ngu xuất hiện! Có ả ngu xuất hiện!]
[Tiến hành bảo vệ thanh cảm xúc của editor!!!]
Để editor khỏi tăng xông T_T
........
Tôi đang đánh máy thì máy nó lỗi QAQ Nên sáng nay mới đăng được ?
27/08/2021
Truyện chỉ đăng trên W.a.t.t.?️.?️.d của chính chủ (lotus_ange09)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.