Chẳng lẽ em không đẹp ?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
... Quả thật sợ cái gì thì cái đó tới.
Thích Bạch Trà vừa ra khỏi cửa đã thấy Phó Minh Dã tay đang xách túi đồ ăn. Người đàn ông mặt không cảm xúc đứng ngoài cửa, không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Thấy cậu đi ra, Phó Minh Dã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"......"
Hắn ăn giấm, hắn ăn giấm, hắn lại ăn giấm.
Thích Bạch Trà ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang nóng rát trên đỉnh đầu, giả bộ yếu đuối đỡ lấy trán: "Anh đi chậm chút, hình như em hơi chóng mặt..."
Phó Minh Dã lập tức lùi trở lại, rũ mắt khẩn trương hỏi: "Bị say nắng?"
Thích Bạch Trà gật đầu khe khẽ. Da cậu rất trắng, dưới cái nắng như thiêu như đốt khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, thực sự có chút giống với dấu hiệu bị say nắng.
Cậu mè nheo: "Nóng, không muốn đi."
"Cầm túi đi." Phó Minh Dã đưa túi giấy cho Thích Bạch Trà, ngồi xổm trước mặt cậu, "Lên đây."
Hiện tại đang là thời gian cơm trưa, học sinh đều ăn uống trong căngtin, trên đường không có người nào cả.
Đội ngũ nhân viên công tác cũng tập trung ở một nơi khác để phát cơm hộp, các khách quý ở trong phòng nghỉ hưởng điều hòa, ăn cơm hộp mà trợ lý gọi người đưa tới tận nơi.
Cõng một đường này, cũng chẳng có ai nhìn thấy.
Thích Bạch Trà cong cong môi, bò lên trên lưng Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã ước lượng trọng lượng, nhẹ như bông vậy.
"Đã bảo em hàng ngày phải rèn luyện nhiều vào, thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ta-than/526054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.