Bởi vì bọn thầy quá nghèo
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà nhất thời không phản ứng kịp, hay nói đúng hơn, không nghĩ tới Phó Minh Dã thật sự sẽ không làm người.
Cậu hỏi theo bản năng: "Làm cái gì?"
Phó Minh Dã: "Em."
"......"
Thích Bạch Trà mở to hai mắt: "Em?"
"Đúng vậy." Phó Minh Dã lạnh lùng nhìn cậu, "Anh thấy em cũng đâu quá để tâm, không bôi thuốc không ăn kiêng, chẳng phải trông rất khá sao, đến bây giờ lại sợ đau? Nằm sấp xuống nhanh lên." Hai chữ cuối cùng mang hàm ý mệnh lệnh, nói xong liền kéo áo ngủ của Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà lập tức lăn xuống khỏi người Phó Minh Dã, chùm chăn che kín đầu: "Ngủ đi."
Phó Minh Dã muốn vén chăn lên, nhưng Thích Bạch Trà túm quá chặt, trên giường phồng phồng một ngọn núi nho nhỏ.
"Thích Bạch Trà." Phó Minh Dã trầm giọng gọi tên cậu, "Em trốn cái gì mà trốn?"
Thích Bạch Trà bất động.
Phó Minh Dã thả nhẹ ngữ khí, chậm rãi dỗ cậu: "Không bắt nạt em nữa, anh sao có thể không quan tâm đến thân thể em... Vẫn nên bôi thuốc sớm một chút, đừng kéo nữa, em không khó chịu nhưng anh khó chịu thay em."
"Đau dài không bằng đau ngắn, anh cam đoan không cười em."
"Trà Trà, em ngoan ngoãn chút đi."
Mặc kệ Phó Minh Dã dỗ dành như nào, thanh niên nhà ai đó vẫn trốn trong chăn không lên tiếng.
"Anh không đùa với em nữa, mau chóng buông ra nào, nếu không cứ trốn trong đấy sẽ rất nóng bức." Phó Minh Dã thở dài.
Thích Bạch Trà không đáp lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ta-than/526044/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.