Chương trước
Chương sau
Anh rất lo lắng cho em mà
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
"Trà Trà, Trà Trà?" Phó Minh Dã giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt cậu.
"Hả?" Thích Bạch Trà lấy lại tinh thần, mới phát hiện không biết Phó Minh Dã đã về từ lúc nào.
Cậu ngước mắt lên: "Anh về bao lâu rồi?"
"Vừa về liền trông thấy em đang ngẩn người, gọi em mấy lần đều không nghe." Phó Minh Dã nghi hoặc nhìn cậu, "Em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Thích Bạch Trà liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà đã gần bảy giờ tối rồi.
Chẳng qua chỉ ngồi nghĩ về hồi ức trong hành trình cùng Phó Minh Dã kể từ khi quen biết nhau đến khi yêu nhau, hai tiếng đồng hồ cứ thế bất tri bất giác trôi đi.
Ký ức tốt đẹp quả thực có thể làm cho con người ta quên mất thời gian. Mỗi phút mỗi giây mà cậu và Phó tiên sinh trải qua đều được cậu ghi nhớ hết sức rõ ràng, tình cảm chân thành sâu sắc ấy không thể trộn lẫn với một chút giả dối lừa lọc nào.
Độ hảo cảm hệ thống đưa ra và trái tim không tồn tại màu sắc của Phó tiên sinh..... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước kia không phải cậu chưa từng có nghi ngờ, chỉ là hiện tại không thể không nhìn thẳng vào những thứ đã hiện diện.
Nhất định có vấn đề ở đâu đó.
Phó Minh Dã vô cùng nhạy bén: "Đám nhóc con trong trường học chọc em tức giận?"
Thoạt nhìn có vẻ Trà Trà đang có tâm sự.
Thích Bạch Trà lắc lắc đầu, đứng dậy nói: "Em đi nấu cơm."
"Tâm trạng không tốt còn làm cơm gì nữa." Phó Minh Dã ngăn cản cậu, "Đồ ăn ngon sẽ khiến lòng người dễ chịu hơn, hôm nay để anh làm cho."
Thích Bạch Trà nói: "Vậy thì tâm trạng em còn tồi tệ hơn."
Phó Minh Dã: "......"
Được rồi được rồi, hắn mà làm thì xấu hết cả thức ăn.
Phó Minh Dã sửa miệng: "Vậy đi ra ngoài ăn."
Thích Bạch Trà: "Em không muốn ra ngoài."
Phó Minh Dã nói: "Anh gọi người ta ship đồ đến."
"Không muốn ăn." Thích Bạch Trà cuộn thành một cụm là trà héo rũ, trở lại phòng ngủ, một tay đóng cửa lại.
Phó Minh Dã ngồi trong phòng khách nhíu mày.
Trà Trà rất ít khi buồn rầu đến mức này.
Hắn chọn cách gọi điện cho hiệu trưởng thăm dò tình hình.
Bởi vì thường nghe con người nói rằng khi đương chức sẽ hay trải qua một số trường hợp bị lãnh đạo áp bức, bất hòa với đồng nghiệp tại nơi làm việc, trước kia Phó Minh Dã trực tiếp cấp cho trường hai khu nhà dạy học, để hiệu trưởng không được phép khiến Thích Bạch Trà chịu bất cứ uất ức gì, nhất định phải chiếu cố người cho tốt.
Đối với sự xuất hiện của vị nhà giàu số một nào đó, hiệu trưởng bắt đầu vừa mừng vừa lo, đồng thời có chút bối rối. Thầy giáo Thích còn cần người khác chiếu cố chỗ nào chứ, nhân duyên của cậu là tốt nhất trong toàn thể hội đồng giáo viên, rất được hoan nghênh, là người được toàn bộ lãnh đạo đồng nghiệp học sinh quý mến.
Người có tính tình ôn hòa nhã nhặn như vậy, khi bọn họ nói chuyện trước mặt cậu cũng đều vô thức thả nhẹ thanh âm.
Có điều vị nhà giàu số một nào đó muốn quyên góp mấy tòa nhà, hiệu trưởng đương nhiên không thể chối từ, đáp ứng yêu cầu chiếu cố Thích Bạch Trà nhiều hơn, từ nay về sau dùng toàn tâm toàn lực để ý tới cậu.
Lúc này đột nhiên Phó tổng gọi điện thoại tới, hiệu trưởng giật nảy mình, vội vàng nhấc máy.
"Là tôi."
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông được truyền đến từ đầu dây bên kia, vẫn lộ ra vẻ chán ngán thờ ơ như trước.
Hồi đó khi Phó tổng tới văn phòng làm việc của ông, giọng nói cũng lạnh lẽo âm trầm như vậy. Ngài hiệu trưởng sợ hãi đến mức tưởng Phó tổng đang muốn đóng cửa trường học tư nhân này của ông.
Ai ngờ người đàn ông kia dùng ngữ khí lạnh lẽo nhất, lại nói ra lời nhu hòa nhất: "Tôi cấp cho trường hai tòa nhà dạy học, ông thay tôi chiếu cố Trà Trà cho thật cẩn thận."
Lúc ấy hiệu trưởng liền lập tức choáng váng.
"Phó tiên sinh, ngài có việc gì sao?" Tỉnh lại giữa dòng ký ức, hiệu trưởng vội vàng hỏi.
"Hôm nay ở trường học Trà Trà có chuyện gì?"
"Hả?" Hiệu trưởng trả lời, "Hôm nay thầy Thích không có xảy ra chuyện gì mà... Nhưng mà chiều nay thầy ấy xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Phó Minh Dã hỏi, "Em ấy xin nghỉ đi đâu?"
"Cái này thì tôi không biết, lịch trình của giáo viên ngoài giờ hành chính chúng tôi không có quyền được biết." Hiệu trưởng nói, "Cậu ấy xin nghỉ ốm, chắc là cơ thể không thoải mái nên đến bệnh viện..." Lời còn chưa dứt, điện thoại bên kia đã cúp máy trước.
Thân thể Trà Trà không được khỏe?
Khuôn mặt Phó Minh Dã hiện lên tia lo lắng, lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Thích Bạch Trà đang nghỉ ngơi, nằm nghiêng người cuộn tròn trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, bộ dáng nhìn qua thực sự rất không khỏe.
Phó Minh Dã vội vàng bước tới, ngồi ở đầu giường, khẽ hỏi: "Trà Trà, em không thoải mái ở chỗ nào?"
Thích Bạch Trà quay đầu đi: "Không có."
"Không được gạt anh." Phó Minh Dã quay đầu cậu đối diện với mình, "Anh vừa hỏi hiệu trưởng, ông ấy nói chiều nay em xin nghỉ ốm ——" hắn đột nhiên ngẩn người.
Viền mắt Thích Bạch Trà ửng đỏ, giống như vừa mới khóc.
Phó Minh Dã lập tức hoảng hốt, sắc mặt trầm xuống, nắm lấy tay cậu: "Nói cho anh biết chỗ nào không thoải mái."
Thích Bạch Trà bất đắc dĩ: "Thật sự không có gì mà." Bị ốm chẳng qua chỉ là một cái cớ xin nghỉ phép, chung quy lại cậu cũng không thể nói rằng cậu đi cứu vớt thế giới.
Chỉ là độ hảo cảm trên hệ thống bằng không cùng sự tình không thể nhìn thấu Phó Minh Dã một chuyện chồng lên một chuyện, khiến cậu vừa buồn bực vừa khó chịu.
Mọi vấn đề liên quan đến Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà dường như trở nên yếu ớt mong manh, càng nghĩ càng đau đớn.
Thích Bạch Trà không hề hoài nghi sự nhiệt tình đến chân thành của Phó Minh Dã, nhưng chính cậu cũng thực sự không quá rõ ràng. Cậu sợ mấy thứ không rõ nguyên nhân mà ngay cả cậu cũng không biết đến sẽ làm tổn hại tới Phó tiên sinh, trong khi cậu không thể bảo vệ hắn kịp lúc.
Đại não Phó Minh Dã mở rộng: "Chắc không phải em vừa đi bệnh viện sau đó phát hiện bản thân bị bệnh nan y, lại không đành lòng nói cho anh biết, vì vậy ngồi đây một mình len lén chịu khổ sở đấy chứ? Thích tiên sinh, kế tiếp có phải em còn muốn giả bộ thành một tên đàn ông hư hỏng, tình cảm giữa hai chúng ta tan vỡ, một mình cao chạy xa bay, để một mình anh chật vật đau đớn vì sự rời đi của em?" ( =))))))))))))
"......" Thích Bạch Trà xoa xoa huyệt thái dương, "Phó tiên sinh, anh xem phim truyền hình hơi nhiều rồi đấy."
Phó Minh Dã nghiêm túc nói: "Không cần phải giấu diếm anh, cho dù em có bị bệnh ung thư, anh cũng có biện pháp chữa khỏi cho em."
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của vạn vật, rất nhiều chuyện cũng là do vận mệnh sắp đặt. Người sinh bệnh thường hay cầu nguyện với thần, dùng một cái giá nào đó để đổi lấy thân thể khỏe mạnh, cái này gọi là giao dịch ngang bằng. Nhưng nếu thần tự ý chữa bệnh cho con người để tránh khỏi tai họa, vả lại không đòi hỏi báo đáp, đó chính là phá vỡ phép tắc, vì phá hủy cân bằng, thần sẽ bị đày vào vòng thiên phạt.
Nhưng Tà Thần không phải là một vị thần tuân thủ theo các quy củ phép tắc và hiểu rõ cân bằng. Hắn yêu một người, sẽ khiến cho toàn bộ thế giới nghiêng về người hắn yêu thương. Hắn chỉ muốn Thích Bạch Trà khỏe mạnh, hắn dành cả đời này ở bên Thích Bạch Trà, sau đó bị sét đánh hay giam cầm, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng nếu có thể không đụng vào thiên phạt thì vẫn tốt nhất..... Dẫu sao, khoảng thời gian còn lại, hắn còn muốn lưu lại bảo hộ cho mộ phần của Trà Trà, tìm kiếm kiếp sau của Trà Trà, không thể lãng phí trên bất kỳ chuyện nào khác.
Thích Bạch Trà mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Rất cảm ơn anh, ngay cả mắc bệnh ung thư cũng đã nghĩ thông hộ em rồi, có muốn đặt trước cho em một bộ quan tài luôn không?"
Hiện tại cậu đang có chút tin tưởng hảo cảm Phó Minh Dã dành cho mình quả thật bằng không!
"Trà Trà, rốt cuộc làm sao vậy?" Phó Minh Dã than nhẹ, ánh mắt mang theo sầu muộn, "Anh rất lo lắng cho em mà."
Thích Bạch Trà trầm mặc trong giây lát.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới cần phải bịa ra lý do để không thể sinh hoạt chăn gối với Phó tiên sinh mấy tháng trời.
Cái này không phải có sẵn rồi sao?
Tâm Thích Bạch Trà khẽ động.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bi thương, xấu hổ và giận dữ nhìn Phó Minh Dã.
"Đúng như anh nói, hôm nay em đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện em....." Thích Bạch Trà dừng lại một chút, cắn răng bức chính mình phải nói ra, "Bệnh, trĩ, tái, phát."
Không thể tưởng tượng được bệnh trĩ của cậu còn tái phát sớm hơn cả bệnh liệt dương của Phó Minh Dã. Khiến cho Tuyết Thần đại nhân thanh cao lãnh diễm hết lần này tới lần khác phải nói ra những nguyên nhân khó mở miệng như vậy để lấp liếm cho mình quả thực rất bất đắc dĩ.
"Nhưng bác sĩ nói không có trở ngại gì, điều dưỡng mấy tháng sẽ không sao nữa." Thích Bạch Trà lập tức làm bộ như không chuyện gì xảy ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Chỉ là mấy tháng này chúng ta không thể... Phó tiên sinh, anh biết rồi đấy..."
"Anh biết." Phó Minh Dã đã sớm đau lòng ôm lấy cậu, "Là vì chuyện này sao?"
"Đúng vậy." Thích Bạch Trà yếu ớt áy náy nói, "Không thể thỏa mãn nhu cầu của chồng, là do em thất trách."
"Việc này thì có gì phải đau buồn chứ." Phó Minh Dã an ủi dỗ dành cậu, "Đương nhiên thân thể em quan trọng hơn. Vừa vặn đang giữa mùa hè, tắm nước lạnh nhiều một chút cũng rất mát mẻ."
Thích Bạch Trà thở phào một hơi khó có thể nhận ra.
Kế hoạch thông qua rồi.
02/09/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.