Chương trước
Chương sau
Anh chấp thuận mưu tính của em
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Một câu này dường như bật chốt mở công tắc nào đó, độ ấm trong cơ thể chợt tăng cao, một tay Phó Minh Dã ôm ngang người bế lên. Thích Bạch Trà ôm lấy cổ đối phương, đem khuôn mặt chôn trong ngực hắn, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh sáng nhạt nhòa trong con mắt.
Việc này nói đến không phải lần đầu tiên. Lần đầu tiên kia mới gọi là khẩn trương lo lắng, thậm chí còn nháo thành trò cười - hơn nữa cũng không thành công.
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã yêu đương hai năm, đã kết hôn được một năm. Thời điểm tình cảm mặn nồng khi ấy, khó tránh khỏi có chút Sát. Thương. Tẩu. Hỏa. Lần quá phận thứ nhất vào một đêm mưa, lúc đó hai người còn chưa sống chung, bọn họ hẹn hò ở công viên giải trí, điên cuồng chơi cả ngày. Ban đêm trời mưa, Phó Minh Dã lái xe đưa Thích Bạch Trà về nhà, đem thẳng người lên lầu.
Bên ngoài mưa rất lớn, mưa tầm mưa tã ào ào trút xuống, tiếng mưa rơi lốp đốp đập thẳng vào lòng người. Sau khi Phó Minh Dã đưa người đến tận cửa, đang muốn xoay người xuống lầu, ống tay áo bất ngờ không kịp phòng bị người kéo chặt.
Hắn quay đầu lại, nhìn cánh môi tươi non mảnh khảnh xinh đẹp mấp máy, thanh âm rất khẽ nhưng rõ ràng, át đi tiếng mưa rơi vỗ nhẹ vào màng nhĩ: "Mưa lớn như vậy... Ở lại đi."
Hết thảy mọi thứ đều rối loạn.
Bọn họ đều biết đó là ý tứ gì. Có một lời người ta vẫn hay nói, gió mặc gió mưa mặc mưa, mưa lớn đến mấy cũng không thành trở ngại, Phó Minh Dã có áo mưa, có ô che mưa, sau khi xuống lầu có thể trực tiếp ngồi vào xe, có tệ đến đâu vẫn còn có thần lực... Căn bản hắn sẽ không dính một giọt mưa nào.
Nhưng mưa lớn có thể được lấy làm một cái cớ.
Đối mặt với tín hiệu ái muội phát ra từ chàng thanh niên, mưa lớn có thể trở thành một cái cớ công khai với ý đồ ở lại.
Phó Minh Dã vốn có thể khước từ, nhưng hắn lựa chọn bước vào cửa một lần nữa, đặt người trên cánh cửa bắt đầu hôn môi.
...... Những gì xảy ra sau đó tự tưởng tượng được. Từ phòng khách đến phòng ngủ, bọn họ một đường dây dưa, dần dần xé rách, quần áo từng chiếc một rơi xuống, hôn đến khó phân thắng bại. Phó Minh Dã còn ghi nhớ rõ thân thể loài người rất yếu ớt, hỏi chàng thanh có thể chịu đựng hay không, chàng thanh niên cứng đờ trong chốc lát, thở dốc nói: "Trước đó rửa sạch rồi."
Thích Bạch Trà đang nói hươu nói vượn. Thần không ăn ngũ cốc, từ trước tới giờ căn bản không cần rửa sạch thân thể. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nói như vậy, ngược lại tỏ vẻ dường như cậu đã có chuẩn bị.
Phó Minh Đã nghe được lời này, con ngươi lập tức tối sầm.
Hắn cười nhẹ nói: "Anh thực sự hoài nghi trận mưa lớn này là do em mưu tính đó, Thích tiên sinh."
Như vậy quá oan uổng cậu mà. Thích Bạch Trà nhắm mắt thầm nhủ, chuyện trời mưa hay không đâu thuộc quyền quản lý của cậu.
Thứ đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực là gì? Là nhịp tim đang đập thình thịch sao? Tâm tư Tuyết Thần tinh tế trong trẻo, lãnh đạm an tĩnh, vạn năm nay vẫn như thế.
Hiện tại trái tim này cũng đã không chịu quản sự của cậu.
Thốt ra lời mời ở lại này là nhất thời xúc động, tình cảm không thể tự mình kìm nén, nhưng cậu cũng không hoàn toàn hối hận. Loại cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ trong tay thực sự rất xa lạ, Thích Bạch Trà nghĩ, thôi xong đời, cậu nhất định phải tìm lại chút quyền chủ động.
Làm sao có thể thua bởi một người phàm tại một độ tuổi còn chưa bằng số lẻ của mình.
Vì vậy cậu đành giả bộ như một tay thành thạo già đời tình trường điêu luyện: "Em xem qua dự báo thời tiết, cố ý hẹn hôm nay."
"Phó tiên sinh, thực chất em đã sớm dự mưu."
Phó Minh Dã híp híp mắt: "Phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà Thích tiên sinh này." Phó Minh Dã đùa giỡn nói, "Mặt em đỏ hết rồi kìa, ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào anh, anh còn nghe được nhịp tim em rất dồn dập."
Thích Bạch Trà ngưng lại trong chốc lát, quay đầu đi: "Loại chuyện như lần đầu tiên dự mưu này, có chút khẩn trương."
"Thả lỏng chút đi." Phó Minh Dã nhẹ nhàng hôn lên trái tim cậu, "Anh chấp thuận mưu tính của em."
Cho tới giờ phút này, tất cả mọi thứ đều phát triển theo đúng hướng của phim thần tượng.
Nhưng những gì xảy ra sau đó đã lập tức biến phim thần tượng thành một bộ hài kịch.
Ở thời khắc mấu chốt, chỉ còn kém qua cửa một bước chân, song phương đột nhiên bừng tỉnh, không hẹn mà cùng dừng lại, ngồi trên giường nhìn nhau không nói gì.
Sau nửa ngày, Thích Bạch Trà nghẹn ra một câu: "Em bị trĩ."
Phó Minh Dã đồng thời cũng thốt ra: "Anh liệt dương."
Thích Bạch Trà: "......"
Phó Minh Dã: "......"
Không khí một lần nữa vô cùng xấu hổ.
Bọn họ đồng thời bừng tỉnh tại một khắc cuối cùng, thân thể phàm nhân không thể chống đỡ sự kết hợp với thần linh. Nếu không muốn tổn thương đến đối phương, phải phong ấn hơn nửa thần lực của mình, bảo đảm không ảnh hưởng đến thân thể người yêu.
Thật sự là một kế sách sai lầm.
Một lần xúc động đó qua đi, hai người ai cũng không muốn nhắc tới chuyện giường chiếu.
Tự Nhiên Chi Thần sinh ra đã có sức mạnh cường đại, Thích Bạch Trà hao phí một thời gian dài để phong ấn thần lực đến một phần vạn nguyên bản, mới dám thử một lần với Phó Minh Dã trong đêm tân hôn.
Kết quả thực sự vượt ngoài mức tưởng tượng.
Đêm hôm đó, Thích Bạch Trà thẹn thùng nói với Phó Minh Dã rằng cậu đã trị hết bệnh trĩ, Phó Minh Dã cũng cao hứng trả lời hắn đã hoàn toàn thoát khỏi căn bệnh liệt dương.
Sau đó....... Thích Bạch Trà bị lăn qua lăn lại đến mức hận chính mình sao không thật sự mắc trĩ cmn cho rồi.
Quá đau, như thế nào lại đau đến mức này.
Phó Minh Dã sao có thể ở cái trình độ thối nát này.
Càng khiến Thích Bạch Trà nghĩ trăm lần cũng không thể lý giải nổi, cậu là thần thể, cho dù sức mạnh chỉ còn một phần vạn, ngay cả khi bộ dáng hiện tại của thanh niên Phó không phải diện mạo vốn có của hắn, thể chất chống đỡ cũng quá xa so với người phàm.
Cậu không thương tổn đến Phó Minh Dã là một kỳ tích, Phó Minh Dã cư nhiên lại có khả năng khiến cậu đau.
Không thể tin tưởng nổi.
Trên thực tế, Phó Minh Dã nhìn khuôn mặt Thích Bạch Trà trắng bệch cũng bị dọa cho không nhẹ.
Hắn đã phong ấn thần lực chỉ còn một phần vạn, chính là sợ thương tổn đến thân thể yếu đuối của vợ nhỏ, không nghĩ tới Trà Trà vẫn đau thành như vậy.
Nhìn khuôn mặt người thanh niên luôn ôn hòa cứng cỏi giờ trở nên trắng bệch, bộ dáng co rút trên giường ẩn nhẫn cắn môi, Phó Minh Dã đau lòng tự trách đến bùng nổ rạn nứt, chỉ lo cơ thể Thích Bạch Trà xảy ra vấn đề.
Hắn liên tiếp hỏi Thích Bạch Trà khó chịu chỗ nào, có gì không thoải mái nhất định phải nói ra.
Sau khi Thích Bạch Trà nhẫn nhịn quá mức, một cái gối đầu hung hăng đập thẳng vào người Phó Minh Dã, phát cáu nói: "Luyện kỹ thuật cho tốt rồi hẵng chạm vào em!"
Phó Minh Dã sửng sốt, theo bản năng tiếp một câu: "Anh cũng chỉ có thể tìm em luyện mà?"
Trời đất chứng giám, Tà Thần đại nhân mặc dù đã sống tới vô số năm, nhưng nguyên nhân do ánh mắt chuyên đi bắt bẻ soi mói, nên vẫn luôn độc thân từ trong bụng mẹ. Hắn không vừa ý thần minh ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, không thích tâm hồn vẩn đục của loài người, ghét yêu ma quỷ quái xấu hết phần thiên hạ... Tóm lại hắn chưa từng để mắt ai.
Ai dè người sống đến vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thiết mộc lan đơm hoa, yêu một linh hồn trong sạch, cả tâm hồn và thể xác toàn bộ đều vượt ra ngoài.
Đương nhiên kỹ thuật chẳng ra đâu với đâu.
Thích Bạch Trà nghe vậy, vẻ mặt càng muốn nổi nóng.
Ánh mắt lạnh như băng đó Phó Minh Dã cho đến nay vẫn chưa quên được, hắn cảm thấy vợ nhỏ nhà mình trong một thời điểm nhất định nào đó đầu có thể nổi lên tâm tư muốn mưu sát chồng.
May mắn, Tuyết Thần đại nhân nhiều lần trải qua thế sự không đến mức vì một chuyện này mà rơi vào bóng ma tâm lý. Hôm trước còn giận dỗi không thèm để ý Phó Minh Dã, ngày hôm sau lại nhào vào lòng ông xã nhẹ nhàng làm nũng.
Đành chịu thôi, sinh mệnh chồng mình quá ngắn ngủi, không có thời gian lãng phí trên mỗi cơn bực tức. Khi Thích Bạch Trà ôm chầm lấy Phó Minh Dã đã nghĩ như vậy.
Cậu muốn trân trọng từng ngày ở bên Phó tiên sinh.
Lúc ấy Phó Minh Dã thụ sủng nhược kinh, càng thêm vài phần thương tiếc với vợ nhỏ trong lòng mình.
Tính cách Trà Trà thật sự quá tốt, quả thực là một tiểu thiên sứ.
Hắn nhất định phải đối xử tốt với Trà Trà.
Tà Thần đại nhân hạ quyết tâm quyết chí tự cường, dốc lòng học tập, xem vô số phim ảnh, cuối cùng cũng tiến hóa thành lão lái xe (là người thành thạo đó đó),sống một cuộc sống sinh hoạt chồng chồng hạnh phúc hài hòa với người vợ nhỏ.
Tin rằng hôm nay, bọn họ cũng sẽ trải qua một đêm hoàn mỹ tuyệt đẹp.
_
Phó Minh Dã ôm người vào phòng ngủ. Áo khoác và cà vạt bị ném ở phòng khách, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh, rất nhanh cũng bị cởi ra, vân da lưu loát trôi chảy, đường cong thân thể mỹ lệ.
Mặc quần áo thoạt nhìn có vẻ gầy, cởi đồ ra lại có thịt, đại khái Phó Minh Dã chính là như vậy.
Dáng hắn rất cao, một mét tám chín, da dẻ không phải màu mật ong hay lúa mạch phổ biến như của đàn ông anh tuấn xuất chúng, ngược lại trắng trẻo vô cùng. Cho dù đôi mắt phượng hơi nhọn, hay trời sinh đôi môi mỏng hơi nhếch, đều có khuynh hướng nghiêng về vẻ đẹp hơn là sự đẹp trai.
Vẻ đẹp nhiễm phần tà khí.
Thần minh mà thiên địa dưỡng dục, bất kể nam hay nữ, trừ bỏ một số ít có thẩm mỹ quan kỳ dị, đều là một nhất đẳng mỹ nhân.
Hắn vốn là khí đục của thời kỳ hỗn loạn, có linh hồn nhưng vô hình. Sau khi vạn vật được sinh ra, nguyên nhân bởi ham muốn ích kỷ của vạn vật mà hình thành ra hình thể, sau khi con người xuất hiện, lại bởi ác niệm của con người đã tạo dựng nên thần minh. Luận về độ tuổi thành thần, hắn là một vị thần rất trẻ tuổi, nhưng luận về độ tuổi tồn tại, hắn hiển nhiên lớn hơn cả Tự Nhiên Chi Thần, chẳng qua thời gian dựng dục quá lâu, vừa sinh ra đã bị kéo thành hàng đệ đệ.
Tà Thần không phải thần tà ác, mà là vị thần lắng nghe tà niệm của con người phàm tục. Cả suy nghĩ tốt và suy nghĩ xấu đều đồng nhất một ý niệm. Quên mình vì người, cầu phúc cho bá tính là hành động lương thiện, hại người lợi ta, lòng tham không đáy là hành động không chính đáng. Nhưng vạn vật đều có dục vọng, ngay cả thần tiên cũng không thể cam đoan giữ được lục căn thanh tịnh, một chút tà niệm đâu phải tội ác tày trời, Phó Minh Dã không ngại cùng chúng sinh đôi bên đều có lợi.
Tà Thần chẳng qua chỉ là một chức vị bình thường trong đám thần minh. Có điều do tính chất nghề nghiệp, mỗi ngày đều tiếp xúc với những năng lượng tiêu cực gì đó, tính cách của Tà Thần cũng tùy tiện bất chấp, còn có chút chán nản.
Hắn hành xử khác người, không chơi với các thần minh chính thống, là vị thần minh rất tự do xằng bậy không bị ràng buộc.
Sức mạnh của hắn thâm hậu vững vàng, tất cả sinh linh hay vật chết đều là tín đồ của hắn, là vị cường đại nhất thuộc Kỳ Nguyện Chi Thần.
Đương nhiên những tên tuổi hoa hòe hoa sói này nọ, hiện tại đều kém xa ông xã của Trà Trà, người yêu của Trà Trà, cún cưng liếm liếm Trà Trà...
Phó Minh Dã hôn đầu ngón tay Thích Bạch Trà, ánh mắt lưu luyến qua vòng eo non nớt mảnh khảnh trắng như tuyết.
Trà Trà của hắn quả thực xinh đẹp đến không giống người phàm.
Thân là Tuyết Thần chân chính, bất kỳ kẻ nào cũng chưa đủ tư cách ở trước mặt Thích Bạch Trà nói cậu da trắng mặt đẹp.
Thích Bạch Trà có thể cảm nhận được run rẩy từ đầu ngón tay. Cậu yêu người này, cho nên trước mỗi một nụ hôn của người ấy đều đưa ra phản ứng chân thực nhất.
Cậu khẽ rên, nhẹ giọng gọi: "... Minh Dã."
Bầu không khí trong phòng bởi một cái chạm mà lập tức bùng cháy.
Phó Minh Dã giữ chặt năm đầu ngón tay cậu, hôn từng tấc từng tấc trên cơ thể cậu.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, hôn môi, thân mật, tầm mắt gần kề nhau, tai, tóc mai, cùng nhau ma sát, giống như bất kỳ một cặp tình nhân nào trên thế giới.
Bọn họ cũng xác thực là một bộ đôi khiến người ta cực kỳ hâm mộ, cử thế vô song (có một không hai) thần tiên quyến lữ.
Nếm hương vị món điểm tâm ngon tuyệt, đang giữa lúc Phó Minh Dã định hưởng dụng bữa tối đêm nay, một hồi tiếng chuông di động bất đánh gãy bầu không khí mặn nồng rực lửa trong phòng.
Động tác của hai người đồng thời khựng lại, cảm quan nhanh chóng nguội lạnh.
Phó Minh Dã nói: "Điện thoại của em."
Tuy rằng rất không vui vẻ khi bị quấy rầy tại thời điểm này, nhưng Phó Minh Dã luôn dành thời gian cho Thích Bạch Trà xử lý công chuyện cá nhân, cũng không dùng thần lực rình mò việc riêng tư của vợ yêu.
Mặc dù ngoại trừ Thích Bạch Trà, Phó Minh Dã không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng hắn đã từng nghe qua vô số kỳ nguyện kia, trong đó rất nhiều hầu như đều là những đau khổ vì tình yêu. Bọn họ có người không có tình yêu, từng có tình yêu nhưng không biết quý trọng, muốn gương vỡ lại lành nhưng không có cách nào xoay chuyển.
Vấn đề gặp phải trên phương diện tình ái rất bình thường. Nhưng Phó Minh Dã là Tà Thần, thứ nghe được toàn là tà niệm. Cho nên câu chuyện mỗi ngày hắn nghe được không phải nghi vấn ngây ngô của các chàng trai cô gái, mà là "Tôi nên làm gì em ấy mới không rời bỏ tôi, bắt cóc em ấy, đánh gãy chân em ấy, như vậy có thể theo tôi mãi mãi chứ?" "Thần hỡi, xin hãy phù hộ tôi, hãy khiến bạn trai thực sự của em ấy chết đi, như vậy tôi có thể chân chính ở bên em ấy" "Có biện pháp nào có thể khiến em ấy đừng vội ly hôn, tôi còn chưa chuyển tài sản vợ chồng chung"..... Ví dụ là thế.
Lòng người thật là một thứ đồ vật thú vị, gặp nhiều rồi cũng sẽ thấy rất nhàm chán. Loại tố cầu này, hắn không muốn để tâm tới.
Không phải vì chính nghĩa, chẳng qua là lạnh nhạt phớt lờ. Thỏa mãn những linh hồn ô uế dơ bẩn này cũng không thể khiến thần lực hắn tăng mạnh, bọn chuột nhắt đó căn bản không dậy nổi thứ gọi là đại giới trân quý.
Thần yêu thương thế nhân. Đó là thiên tính theo quy luật tự nhiên của đa số các vị thần minh.
Thần tính khắc sâu vào cốt tủy mạnh mẽ hơn so với bản chất con người, khó có thể thay đổi. Pháp quy định ra một Tuyết Thần dịu dàng mềm mại, thánh khiết, trong sáng sạch sẽ, thương yêu chúng sinh. Thích Bạch Trà là một vị thần như vậy.
Nhưng Tà Thần căm hận thế nhân.
Tùy tiện, quái đản, bất cần, chán ghét vạn vật. Đây là bản tính theo phép tự nhiên của Tà Thần.
Trăm triệu năm qua đều nghe những ý niệm u ám đê tiện bỉ ổi này, Tà Thần đại nhân cảm thấy chính mình chẳng qua chỉ chán nản cuộc đời mà không hắc hóa đến diệt thế, đã cấp mặt mũi cho thế giới lắm rồi. Pháp quy đáng lẽ ra phải ban cho hắn một giải thưởng "Tâm tính vô cùng cứng cỏi bền vững".
Có điều sau khi gặp được Thích Bạch Trà, thế giới cũng trở nên mềm mại đáng yêu. Tà Thần đại nhân cao quý cảm thấy rằng hắn miễn cưỡng có thể vì Trà Trà mà ở lại thế tục, giao tiếp cùng bọn phàm nhân ngu xuẩn này.
Trở lại vấn đề, cùng với những phiền não tương tự nghe được, Phó Minh Dã đã tổng kết ra một bộ kinh nghiệm. Yêu một người phải sở hữu được người đó, phải thời thời khắc khắc buộc người ấy bên mình; yêu một người lâu dài phải biết tôn trọng người ấy, biết cách dành cho nhau những không gian thích hợp.
Cho nên thời khắc mấu chốt bị đánh gãy vân vân gì gì đó... hắn, một, chút, cũng, không, tức, giận, đâu, nhá.
"Nè."
Nội tâm Phó Minh Dã thao thao bất tuyệt hồi lâu mới miễn cưỡng đè xuống cơn thịnh nộ, tâm nguyện lương thiện am hiểu lấy di động trên tủ đầu giường đưa cho Thích Bạch Trà, nói ra một chữ đơn giản nhất.
Thích Bạch Trà nhận lấy di động, người gọi đến là phụ huynh Trang Tịnh Y.
Trang Tịnh Y là học sinh nữ hôm nay cậu gặp trong cửa hàng bánh ngọt, đứa nhỏ chào cậu đầu tiên.
Giờ này phụ huynh học sinh gọi điện thoại tới, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thích Bạch Trà tiếp điện thoại, một chữ "Alo" còn chưa nói ra, đầu dây bên kia đa truyền tới âm thanh phụ nữ khóc nức nở: "Thầy giáo Thích, tôi là mẹ Tịnh Y, Tịnh Y của chúng tôi đến giờ còn chưa về nhà, thầy có biết nó đi đâu rồi không?"
Lời của mụ editor: Sao một chương nó dài vậy TvT
09/07/2020
Truyện chỉ đăng trên Wattpad của chính chủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.