Quý Tĩnh Duyên tìm cho anh cái áo thun trắng đơn giản. Do chân có tật nên đa số quần của hắn là quần dài, chiếc quần lửng duy nhất trong tủ được mua từ khi tai nạn chưa xảy ra và may mắn không bị vứt đi theo mớ trang phục hắn hay mặc hồi còn lành lặn. Giờ vừa hay để cho Cảnh Hoài tận dụng.
Anh thay đồ rồi mới phát hiện rằng áo thun rộng quá. Quý Tĩnh Duyên chắc phải cao trên 1m85 trong khi anh chỉ có 1m78, độ dài vạt áo của hắn che khuất cả mông anh. May mà dáng người anh không tồi, này vai rộng, eo thon, chân dài vẫn có thể hold được cái áo. Anh nhìn vào gương, quần thụng áo thùng, nom cũng ra vài phần phong cách hiphop.
Tuy không phải sơ mi của bạn trai nhưng áo thun trắng cũng không tệ, Cảnh Hoài khá là vừa lòng.
Lúc anh ra khỏi phòng thay đồ còn nhận được lời khen của Quý Tĩnh Duyên: “Đẹp lắm”
Cảnh Hoài lập tức mở máy nịnh: “Do mắt nhìn của anh tốt á, vừa nhìn loại vải này với kiểu dáng này đã biết gu ăn mặc của anh không chê vào đâu được. Anh đúng là nhà tạo hình cấp bậc quốc tế, stylist số một thế giới!”
Đối phương mặt không đổi sắc, không biết có nhận thính của anh không.
Hắn điều khiển xe lăn đi vào bếp, hỏi: “Bữa trưa cậu muốn ăn gì thì nấu, trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu”
Tuy không được đáp lại song Cảnh Hoài chẳng hề nhụt chí, anh tò tò theo sau hắn: “Ăn món Trung đi, em không biết nấu cơm Tây”
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ong-xa-khuyet-tat-giau-sang/195042/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.