Thời điểm Cảnh Hoài thức giấc, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Rèm phòng ngủ hé mở, chỉ cần liếc qua là có thể trông thấy hàng ngàn ngọn sáng le lói của các hộ gia đình thông qua cửa kính sát đất.
Đèn đầu giường tỏa ra sắc vàng ấm áp, anh mơ màng nằm trên giường hồi lâu mới nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trạng thái buồn ngủ lơ mơ biến mất sạch sẽ.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác nhức mỏi trên eo và cơn đau ở phía sau càng rõ ràng hơn khiến anh cau mày khó chịu.
Miệng mồm đàn ông, chân cẳng Quý Tĩnh Duyên, đều là giả dối.
Ừ thì chân hắn khiếm khuyết, hai người không chơi được trò gì kì thú, nhưng chỉ cần một tư thế thôi anh đã không chịu nổi rồi! Thế mà ban đầu anh còn bị cái mã ngoài yếu đuối của hắn che mắt, lo hắn mệt nên chủ động như đồ thiểu năng. Mãi đến khi anh cạn kiệt thể lực mới biết được sức mạnh và sức chịu đựng của hắn đã đạt tới cảnh giới nào, làm gì cần anh nỗ lực đâu!
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím rất khẽ, Cảnh Hoài nghiêng người, nghển cổ nhìn sang.
Quý Tĩnh Duyên khoác áo ngủ dựa vào đầu giường, trên người đắp chăn, trên chăn đặt chiếc laptop để xử lí công việc.
“Anh ơi” Anh cất tiếng gọi dịu nhẹ và khàn khàn: “Anh có thể ngồi dậy hả?”
Hắn nghe thấy giọng anh bèn để máy tính qua một bên, vừa ứng thanh vừa đặt bàn tay ấm áp lên trán anh: “Tỉnh rồi à? Em đói không? Có khó chịu không?”
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ong-xa-khuyet-tat-giau-sang/1370693/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.