Thời điểm Cảnh Hoài tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Quý Tĩnh Duyên không có ở trong phòng, có lẽ người điều dưỡng đã tới hỗ trợ.
Đêm qua anh hưng phấn quá mức, cầm bản thảo ngắm lâu thật lâu, nhìn cái nào cũng hài lòng, cái nào cũng đẹp, chỉ muốn đeo đầy lên cả mười ngón tay.
Quý Tĩnh Duyên đã cho anh lễ vật quý giá như vậy nên anh cũng muốn tặng cái gì đó cho hắn.
Ánh mắt vô tình quét qua phòng thay đồ, anh chợt nhớ lần trước vào đó anh từng trông thấy một ngăn kéo toàn măng-sét và nút cài.
Măng-sét và Nút cài
Quý Tĩnh Duyên thường xuyên mặc âu phục nghiêm trang và chỉn chu. Biết là loại trang sức đi kèm nào hắn cũng có, cũng biết hắn không thiếu mấy món này nhưng Cảnh Hoài vẫn muốn kiểu dáng anh chọn có thể xuất hiện trong tủ đồ.
Cũng may thường ngày hắn không bạc đãi anh nên anh đã tích góp không ít tiền tiêu vặt, còn có thể chịu được sản phẩm hơi quý giá.
Anh dạo thử qua trang web chính thức của các thương hiệu hắn hay dùng…
Quấy rầy rồi.
Nhìn giá cả mà anh phải ôm ngực, lòng đau như cắt. Món xứng với hắn anh mua không nổi, món anh mua nổi lại không xứng với hắn. Tuy anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên đeo gì cũng đẹp, nhưng anh không thể mua đồ rẻ vì thế được.
Cảnh Hoài bò qua vài trang web rồi lết sang Weibo, ánh sáng điện thoại cực kì chói mắt giữa phòng tối.
“Xem cái gì thế?”
Anh úp màn hình xuống hòng che giấu ánh sáng, quay đầu nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-ong-xa-khuyet-tat-giau-sang/1370688/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.