Khuôn mặt nghiêm túc của Phó Trung cũng đơ ra vài giây khi nghe Tang Kiều hỏi vậy, bước chân dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tang Kiều hồi lâu: "Cháu không biết Hành Chu vẫn luôn tìm cháu?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều đọc được một loại cảm giác bản thân có tội ác tày trời từ trên vẻ mặt Phó Trung.
Cậu lúng túng rụt rụt cổ, nhanh chóng hồi tưởng ngày tháng trước khi kết hôn của mình, vẫn không nhớ ra mình đến cùng là có thể quen biết Phó Hành Chu ở chỗ nào.
Chẳng lẽ cậu thời niên thiếu không hiểu chuyện từng đắc tội qua Phó Hành Chu?
Sau đó Phó Hành Chu định kết hôn với cậu trước rồi lại ly hôn để trả thù?
Tang Kiều: "......"
Nhưng Phó Hành Chu là người rất tốt, không giống người xấu.
Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui, thành thật lắc đầu.
Mà sắc mặt Phó Trung càng khó coi hơn, ngay cả bộ râu cũng giống như tức giận đến mức muốn dựng đứng.
Hai người giằng co trong chốc lát.
Phó Trung rốt cuộc chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn trà: "Ngồi xuống, đứng thành cái dạng gì."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều lập tức nghe lời ngồi xuống.
Phó Trung lại liếc nhìn Tang Kiều một cái: "Hành Chu chưa từng nhắc với cháu về chuyện của mẹ nó?"
Tang Kiều lại lắc đầu lần nữa.
Phó Trung: "Cũng không hỏi cháu có nhớ nó hay không?"
Tang Kiều im lặng một lát, đầu cũng không dám lắc, nhỏ giọng nói: "Không có, Phó gia gia."
Phó Trung: "......"
Giờ đến lượt Phó Trung trầm mặc.
Sau khi trầm mặc một lúc.
Không biết là xuất phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-lao-cong-nha-giau-so-1/340891/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.