Chương trước
Chương sau
Dùng thuốc quá liều tạo thành tổn thương đối với cơ thể đương nhiên cũng không phải ngày một ngày hai là hết, dịch truyền mà bệnh viện cung cấp cũng chứa một ít thuốc an thần.
Sau khi thức vài giờ.
Tinh thần Tang Kiều rõ ràng bắt đầu rũ xuống, ngáp một cái lẩm bẩm trong lòng Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu giúp Tang Kiều chỉnh gối, thấp giọng kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Được một lúc.
Tang Kiều liền nghe lời ngủ thiếp đi bên cạnh Phó Hành Chu.
Khi Tang Kiều nhắm mắt lại trông rất ngoan, hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người cậu ban đầu đang nằm thẳng cũng biến thành nằm nghiêng, sau đó hơi cuộn tròn lại.
Cuối cùng chỉ chiếm một khoảng nhỏ trên mép giường.
Phó Hành Chu đỡ một tay khác của Tang Kiều đang gắn kim truyền dịch, cứ như vậy giữ nguyên tư thế nâng tay lên.
Thẳng đến khi dịch truyền trong chai hết, y tá trưởng cẩn thận đẩy cửa đi vào tháo kim ra.
Phó Hành Chu mới quơ quơ cánh tay đã tê cứng của mình, chậm rãi đứng dậy, giúp Tang Kiều đắp chăn lại đàng hoàng.
Sau đó chỉnh cho ánh sáng đèn đầu giường mờ đi, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Raven còn đứng ngoài phòng bệnh, trong tay cầm máy tính cùng một xấp tài liệu.
Nhìn thấy Phó Hành Chu đi ra cũng không dám đến ngay.
Mà chờ hắn đóng cửa phòng bệnh xong, mới nhanh chóng bước đến: "Ông chủ, đây là báo cáo giá cổ phiếu của công ty Tang Trọng Đức cuối ngày hôm nay, và cả quy trình hợp tác mà công ty ông ta gửi cho bộ phận dự án hồi chiều."
Phó Hành Chu nhận lấy tài liệu trong tay Raven, tùy ý lật xem: "Vốn tài chính của ông ta không liên kết được."
Raven gật đầu, nhường đường cho Phó Hành Chu mời hắn vào phòng nghỉ bên cạnh.
Bật máy tính, đưa mấy phần tin tức về quyền chuyển nhượng cổ phần để Phó Hành Chu xem qua: "Chiều nay tôi có đến gặp giám đốc tài chính, giám đốc tài chính nghi ngờ công ty Tang Trọng Đức không có tiền xoay vòng vốn. Nói cách khác, hạng mục này hợp tác với chúng ta chính là lần hấp hối giãy giụa cuối cùng của ông ta."
Trên màn hình máy tính trước mặt hiển thị rõ ràng hồ sơ chuyển nhượng vốn với những khoản tiền lớn gần đây của công ty Tang Trọng Đức, cùng tin tức chuyển nhượng cổ phần pháp định của một số cổ đông nhỏ.
Sắc mặt Phó Hành Chu u ám, nhìn về phía máy tính: "Xác nhận với bộ pháp lý, bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm. Chờ sự việc phanh phui thì cho đội luật sư đi tính nợ."
Raven: "...... Đã hiểu, ông chủ."
Raven thật sự cảm thấy Tang Trọng Đức gặp phải ông chủ hắn đúng là quá xui xẻo.
Nói không chừng vốn dĩ ông ta sẽ không chết nhanh như vậy, nhưng một hai cứ đâm đầu vào tử địa, không thể ngăn cản.
Raven đưa mấy phần tài liệu còn lại trong tay để Phó Hành Chu ký nốt, sau đó nhớ ra nhiệm vụ khác của trợ lý đặc biệt, lương tâm chợt hiện nói: "Ông chủ, ngài đã ăn cơm tối chưa?"
Phó Hành Chu gõ nhẹ mấy nhịp lên mặt bàn, dường như suy nghĩ vài giây, hỏi: "Tang Trọng Đức chỉ có một người vợ sao?"
Raven: "???"
Raven theo Phó Hành Chu lâu như vậy, này vẫn là lần đầu tiên thấy ông chủ hắn tham gia vào mấy chuyện bát quái.
Trong lúc nhất thời sửng sốt lúc lâu, nghĩ nghĩ một hồi cũng không quá rõ ràng nói: "Ông chủ, căn cứ vào thông tin và hộ khẩu mà chúng tôi đã xem trước đây, Tang Trọng Đức đúng là chỉ cưới một người vợ. Nhưng thân thể người này không tốt, năm ngoái đã qua đời rồi."
Phó Hành Chu nói: "Là mẹ của Tang Thanh?"
Raven rất chắc chắn: "Đúng vậy, ông chủ."
Phó Hành Chu xoa xoa giữa mày, đột nhiên nói: "Raven, anh cảm thấy mẹ của Tang Kiều thật sự đã qua đời sao?"
Raven ngẩn người.
Thực ra trước khi Tang Kiều và Phó Hành Chu kết hôn, phần tư liệu về Tang Kiều cũng đã được Phó lão thái gia đưa đến trên bàn Phó Hành Chu.
Mỹ danh là người mà cháu chọn, rốt cuộc có bối cảnh văn hóa như nào, hoàn cảnh gia đình ra sao, trong lòng cũng phải biết.
Tư liệu chuyển từ viện điều dưỡng của Phó lão thái gia đến, được đặt trên bàn Raven trước.
Lúc gửi tới cũng không niêm phong.
Vì bảo đảm mạng nhỏ, trước khi đưa tư liệu cho Phó Hành Chu, Raven có xem qua một lần.
Bên trên viết rõ ràng——
Phương Vi, mẹ của Tang Kiều đã qua đời bốn năm.
Raven cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Phó Hành Chu hồi lâu, cũng không có kết quả, đành phải thử nói: "Ông chủ...... Ngài cho rằng tư liệu lão gia tử đưa đến có nhầm lẫn?"
Phó Hành Chu lắc đầu: "Tôi sẽ không dựa vào tư liệu để phán đoán bất kỳ chuyện gì về Tang Kiều."
Raven bị bắt ăn một thìa cơm chó: "Vậy ý ngài là......"
Phó Hành Chu mở miệng nói: "Đi kiểm tra xem gần đây có bệnh viện nào dính dáng quan hệ với Tang Trọng Đức không."
Raven lập tức đáp: "Tôi hiểu rồi, ông chủ."
Phó Hành Chu dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Đặc biệt là bệnh viện tâm thần, bệnh viện tư nhân, có thể tên người bệnh sẽ sửa khác, đi tra cẩn thận."
Raven đã biết về tình hình của Tang Kiều qua mấy ngày nay, cũng không dị nghị chút nào việc này, nhanh chóng trả lời: "Ông chủ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp nhân viên chuyên môn đi kiểm tra, chắc chắn hai ngày tới có kết quả."
Phó Hành Chu lúc này gật đầu: "Tang Kiều sớm nhất cũng phải đến tuần sau mới có thể xuất viện, tài liệu công ty trong tuần này anh cứ trực tiếp đem đến bệnh viện, chờ Tang Kiều đi ngủ tôi sẽ xử lý sau."
Hẳn bởi vì đã thức liên tục mấy ngày.
Sắc mặt Phó Hành Chu rõ ràng có chút mệt mỏi, dưới mắt cũng hiện quầng xanh lá nhàn nhạt.
Raven nhìn thoáng qua sắc mặt Phó Hành Chu, hơi do dự: "Ông chủ, ngài đã ở bệnh viện ba ngày rồi. Nếu Tang tiên sinh đã qua khỏi nguy hiểm, có phải ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút hay không......"
Phó Hành Chu đứng lên: "Không cần, chờ Tang Kiều xuất viện, tôi sẽ cùng em ấy nghỉ ngơi mấy ngày."
Raven: "......"
Raven còn muốn khuyên thêm hai câu.
Chưa kịp mở miệng.
Liền thấy Phó Hành Chu dời mắt về phòng bệnh bên kia hành lang, thanh âm nặng nề nói: "Raven, tôi không muốn lại để em ấy một mình."
Raven theo bản năng nhìn về phía Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cũng đã đi về phòng bệnh: "Lần này là do tôi may mắn. Raven, lúc ngồi máy bay trở về, tôi rất sợ rằng khi chạy đến bệnh viện......"
Như vì kiêng dè, hoặc là hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Phó Hành Chu không nói nốt nửa câu sau, rời khỏi tầm mắt của Raven.
Tuy rằng không nói rõ.
Nhưng Raven vẫn hiểu ý của Phó Hành Chu.
Hắn đứng tại chỗ ngừng vài giây, vội vàng xoay người bước ra cửa.
Phó Hành Chu vừa mới ra khỏi phòng nghỉ, đi được nửa hành lang, đang dừng ở phòng bệnh Tang Kiều chuẩn bị đẩy cửa vào.
Raven vội vàng nói: "Ông chủ!"
Phó Hành Chu quay đầu lại.
Raven nói với Phó Hành Chu: "Ông chủ, ngài yêu Tang tiên sinh như vậy, cậu ấy nhất định sẽ khỏe lại thôi!"
Khuôn mặt vẫn luôn không có biểu tình gì của Phó Hành Chu thoáng buông lỏng một chút.
Hắn hơi dừng lại, trước khi đóng cửa phòng bệnh, cực kỳ hiếm thấy gật đầu nói: "Cảm ơn."
Cửa phòng bằng gỗ đỏ khép lại.
Raven đứng ở phòng nghỉ quả thực lệ nóng doanh tròng.
Thu hoạch được lời cảm ơn đầu tiên trong kiếp sống hành nghề thậm chí còn vui sướng hơn việc phấn khích khi thành công vỗ được mông ngựa của ông chủ.
Raven đang vui vẻ còn chưa quá ba giây, liền thấy cánh cửa ở lối vào hành lang mở ra.
Hai y tá đưa Phương Dư Châu và Giang Đồng xuống từ thang máy.
Bước đến từ bên kia hành lang.
Raven: "......"
Bởi vì những chuyện xảy ra trước đây.
Raven không có ấn tượng tốt với cả hai người trước mặt này, lập tức đi lên phía trước hai bước, ngăn cản người, thuận tiện nói với hai y tá kia: "Bệnh nhân ở phòng này không tiếp nhận vào thăm, chuyện này hẳn viện trưởng của mấy người rõ ràng."
Hai y tá nhỏ này hiển nhiên là fan Phương Dư Châu, hoặc là fan Giang Đồng, đương nhiên cũng có khả năng là fan chương trình.
Tóm lại sau khi dong dài một hồi, hai người nói với Raven: "Tiên sinh, chúng tôi vừa gọi điện thoại cùng bên tổ tiết mục...... Dư Châu cùng Đồng Đồng là thay mặt cho tổ tiết mục đến thăm Kiều Kiều."
Raven theo Phó Hành Chu làm việc, người phụ trách các công ty lớn nhỏ nhìn thấy hắn đều là khách khách khí khí, chưa từng gặp qua người giống như hai y tá này.
Raven nhiều lần nói không được.
Hai y tá kia vẫn không từ bỏ, một mực khẳng định Phương Dư Châu và Giang Đồng là hy vọng của toàn tổ tiết mục, là đại diện cho tình cảm của người xem cùng những thực tập sinh khác đối với Tang Kiều.
Raven rốt cuộc bị tức đến cười, đang muốn mở miệng bảo y tá đi hỏi xem tổ tiết mục có dám nói mấy lời này trước mặt hắn không.
Cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra.
Phó Hành Chu ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt có thể nói là cực kỳ khó coi: "Đã muộn như này, còn đứng cãi nhau cái gì?"
Y tá nhỏ: "......"
Raven: "......"
Hai cô y tá hiển nhiên cũng không phải nhân viên y tế phụ trách phòng bệnh này, càng không ngờ rằng chính mình sẽ trực tiếp đụng phải Phó Hành Chu, lập tức ngốc tại chỗ, nửa ngày cũng chưa dám lên tiếng.
Giang Đồng đã không ít lần gặp qua Phó Hành Chu trong những bữa tiệc khác nhau, cũng nghe người trong nhà nói rất nhiều chuyện liên quan đến hắn, đến khi rõ rằng người này tuyệt đối không phải loại người tốt gì.
Hơn nữa rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lúc này chính diện đụng phải, nhất thời cũng không mở miệng.
Không khí hành lang im lặng.
Trong không gian yên tĩnh.
Chỉ có Phương Dư Châu sắc mặt tự nhiên đánh vỡ yên lặng: "Ngài là vị tổng tài thổ hào lúc trước muốn đưa tiền cho tôi để yêu cầu tôi cách xa Tang Kiều một chút phải không? Tên ngài gọi là gì nhỉ, Phó Hành Chu?"
Phó Hành Chu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vẻ mặt tối tăm ra khỏi phòng bệnh.
Phương Dư Châu cứ như hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Phó Hành Chu, hứng thú bừng bừng vươn tay với hắn: "Lần đầu tiên gặp mặt, hân hạnh, Phó tiên sinh."
Phó Hành Chu hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với Phương Dư Châu, nâng tay nhìn giờ, nói với Raven: "Ghi lại tên của y tá, yêu cầu quản lý của họ ngày mai tới giải thích cho tôi."
Raven nói: "Ông chủ yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ thẻ tên."
Phó Hành Chu thái độ kiêu ngạo liếc mắt quét qua hai người trước mặt một cái, duỗi tay chỉ về phía hành lang: "Tang Kiều không gặp khách, mời hai vị về cho."
Giang Đồng thật sự có chút sợ Phó Hành Chu, cắn chặt răng, như chuẩn bị rời đi.
Mà hành động của Phương Dư Châu lại hoàn toàn trái ngược với Giang Đồng.
Hắn tiến lên một bước: "Đừng mà, Phó tiên sinh. Hôm nay không gặp Kiều Kiều cũng được, tôi muốn tâm sự cùng ngài một chút."
Phó Hành Chu không hề hứng thú: "Xin lỗi, chúng ta không có gì để nói."
"Đương nhiên là có!"
Phương Dư Châu cười cười, "Phó tiên sinh, nghe nói ngài cùng Kiều Kiều là quan hệ hôn nhân hữu danh vô thực? Vậy nói không chừng quan hệ giữa tôi với Tang Kiều càng thân cận hơn...... Ngài thật sự không muốn nói chuyện cùng tôi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Lấy cho tôi đại khảm đao đi, tôi muốn làm thịt cái tên rác rưởi trước mặt này.
Phương Dư Châu: Hi.
______
Mây: eh các mng chuẩn bị nhé=)))) chương sau kiểu plot twist 🤡🤡🤡.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.