Tang Kiều cảm thấy lúc mình tỉnh lại chắc là hoàng hôn rồi, sắp đến giờ ăn tối.
Mặc dù phân nửa rèm trong phòng đều đã kéo ra, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng qua nửa ô cửa sổ còn lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Tang Kiều cố gắng hít một hơi, vừa mới thử liền thấy trên mũi miệng của mình đang đeo mặt nạ thở.
Tang Kiều: "......"
Mặt nạ thở kia tuy trong suốt, nhưng lại khá lớn.
Khiến Tang Kiều cảm thấy giống như mình nguy kịch đến nơi rồi.
Chai truyền trên tay vẫn còn nhỏ từng giọt, Tang Kiều cũng không cách nào tháo mặt nạ thở xuống được, chỉ có thể ưỡn ưỡn người trong chăn như sâu gạo.
Vừa ưỡn lên hai lần, đã làm người ngồi bên mép giường giật mình.
Phó Hành Chu đứng dậy từ ghế sôpha cạnh giường bệnh, đi đến bên người Tang Kiều.
Đứng đó một lúc lâu, lại ngồi xuống mép giường.
Có lẽ do vừa mới tỉnh, đầu óc còn chưa minh mẫn lắm.
Trong một khoảnh khắc.
Tang Kiều cảm thấy mình nhìn được cái gọi là kinh hỉ từ ánh mắt của Phó Hành Chu.
Sự kinh hỉ này trong ánh mắt lãnh đạm u trầm ngày thường của Phó Hành Chu dần dần mờ đi, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Phó Hành Chu vươn tay bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, cúi đầu hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tang Kiều thành thật lắc đầu.
Có thể là vì uống quá nhiều thuốc thần kinh, cảm giác đau của cậu từ mấy năm trước đã bắt đầu kém nhạy cảm hơn rồi.
Hơn nữa cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-lao-cong-nha-giau-so-1/340883/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.