Chương trước
Chương sau
Trừ những thực tập sinh bị loại ở hai tập trước, số còn lại trong đợt biểu diễn này sẽ chia làm tám đội.
Vé concert đã sớm bán hết trên official weibo.
Đây không chỉ là lần đầu tiên tổ tiết mục công khai quá trình tuyển chọn, mà còn là lần đầu tiên khán giả và fans gặp mặt nhóm thực tập sinh.
Khu thể thao thành phố S nằm ở phía Tây Nam thành phố, giao thông thuận lợi, không quá xa các thành phố lân cận khác.
Bởi vì hai tập trước của Your Stage thực tập sinh thể hiện rất tốt, năng động hoạt bát, các fan vừa mới đến đã vô cùng nhiệt tình.
Tính suất ghế trong lần biểu diễn này đã lên tới gần một trăm nghìn người.
Phương Dư Châu là đội trưởng của nhóm biểu diễn đầu, chọn thành viên hầu như đều ở lớp A, C vị được giao cho Giang Đồng có nền tảng vũ đạo tốt nhất.
Mặc dù sân vận động cho phép tổ tiết mục cùng thực tập sinh đến trước một ngày để làm quen với sân khấu.
Nhưng trước tiên vẫn phải sắp xếp và lắp đặt các công cụ cần thiết cho buổi diễn đã, thứ hai tám nhóm sẽ có thời gian tổng duyệt như nhau.
Tới tối còn cần phải duyệt lại hết toàn bộ.
Tóm lại có thể nói là thời gian cực kỳ gấp rút.
Trừ buổi tối ngày đầu tiên uống thuốc ngủ đánh một giấc ngon lành ra thì Tang Kiều dường như không tìm được cơ hội để ngủ tiếp nữa.
Đến tối hôm trước ngày công diễn, cậu chỉ đơn giản ngồi trên giường chờ cho tới sáng.
Sáng hôm sau rời giường, Tang Kiều dùng khăn ấm đắp lên quầng thâm mắt của mình một chút.
Thầm nghĩ rằng may mắn phòng đơn giường lớn, nếu không nửa đêm khéo lại dọa người ta sợ chết khiếp.
Lần này đội Tang Kiều là Phương Dư Châu lên rút thăm trình tự thi đấu, may mắn lại bốc được số cuối.
Nhưng mà dù lên sân khấu cuối cũng không có nghĩa Tang Kiều được ngủ nhiều thêm hai phút.
Bọn họ vẫn phải đến hậu trường đúng giờ để trang điểm và thay quần áo.
Sau đó tiến vào phòng thu hậu trường biểu diễn.
Bắt đầu màn nhảy dưới máy quay.
Tang Kiều: "......"
Ài.
Kiếm tiền thật sự rất khó.
Thực tập sinh không có chuyên viên trang điểm riêng, tổ tiết mục trực tiếp mời một đội trang điểm đến làm việc.
Tang Kiều vừa vặn là người cuối cùng trong phòng nghỉ.
Chuyên gia makeup cho cậu là một chị gái ăn mặc thời thượng, trên tay đeo nhẫn Cartier, quấn bộ cọ Givenchy quanh thắt lưng Hermes, còn xách theo chiếc túi tote LV phiên bản giới hạn mùa mới để đựng các món đồ trang điểm khác từ phấn nền đến bảng mắt.
Chị gái nhỏ ngón tay uyển chuyển lấy ra một cái kẹp mi màu vàng từ trong túi, đưa tay đỡ cằm Tang Kiều: "Ngẩng đầu lên đi, chị kẹp cho em một chút."
Tang Kiều bị thế lực giàu có trước mặt làm lóa mắt: "Xin lỗi, cho em hỏi một câu được không?"
Chuyên viên trang điểm kẹp mỗi bên mi hai lần, lại ném uốn mi vào túi: "Nói đi."
Tang Kiều nuốt nước miếng: "Dụng cụ kẹp mi này của chị là vàng thật sao?"
Chị gái nhỏ: "......"
Chị gái trang điểm ghét bỏ nhìn Tang Kiều một cái: "Đương nhiên không phải rồi!"
Tang Kiều: "À."
Lại lấy ra một cái máy mát xa khác cùng màu: "Mạ vàng bạch kim, thế nào, mắt thẩm mỹ của chị đây tốt lắm phải không?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều im lặng lúc lâu, vẫn là không nhịn được, chân thành nói: "Ừm, bây giờ ngành trang điểm đều kiếm nhiều tiền như vậy sao? Chị xem nếu giờ em quay xe vào nghề này thì liệu có tương lai không?"
Chị gái nhỏ: "......"
Tay cầm cọ của cô run run, giống như không thể tin được, nhìn từ sườn mặt Tang Kiều lên đến hai mắt cậu.
Sau đó cười lớn một trận: "Tang Kiều, em tên là Tang Kiều đúng không? Chị thấy thẻ của em viết thế, thực tập sinh các em đều thú vị như vậy hả?"
Tang Kiều bị phấn trên bông dặm làm hắt hơi, nghiêm cẩn nói: "Không có không có, em là nhóc con tuyệt vời nhất trong đội mà."
Chị gái chuyên viên trang điểm gian nan đỡ eo cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, đổi cọ Hermes khắc dấu được làm riêng để tạo khối mũi cho Tang Kiều, thuận tiện nói: "Phải làm em thất vọng rồi, ba chị làm khai thác mỏ, mẹ chị bên bất động sản, chị vì không muốn nối nghiệp hai người họ nên mới ra ngoài làm việc."
Tang Kiều: "......"
Thật xin lỗi.
Quấy rầy rồi.
Tang Kiều đơ người ngậm miệng.
Cô rất nhanh đã đánh xong highlight và phấn mắt cho Tang Kiều, lại lục trong túi tote lấy ra hộp son môi.
Đổ hộp xuống, bắt đầu quay cuồng tìm trong một đống mấy trăm thỏi son: "Sao em không hỏi lý do chị muốn làm chuyên viên trang điểm?"
Tang Kiều: Em không muốn hỏi lắm.
Chị gái từ trong núi son tìm được hai màu hợp, dẫm gót giày xoay lại: "Em mà không hỏi nhanh là chị đây đánh cho em quả môi hồng cánh sen đấy!"
Tang Kiều: "......"
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải chuyên viên trang điểm như vậy chứ.
Tang Kiều tuyệt vọng chua xót hỏi: "Vì sao chị muốn làm chuyên viên trang điểm vậy?"
Chị gái nhỏ hài lòng gật gật đầu: "Thực ra do chị có quá nhiều túi. Làm chuyên viên trang điểm thì chị có thể đeo một cái xách một cái, còn có thể khoe mấy chiếc túi định chế riêng ấy cho những minh tinh không mua được, quả thực cực kỳ sảng khoái."
Tang Kiều: "......"
Được rồi.
Thú vui của mấy kẻ có tiền em không xứng.
Bước cuối cùng là tạo kiểu tóc.
Tang Kiều đã bị chị gái chuyên viên trang điểm tàn phá như cây cải thìa, ánh mắt cứng đờ, run bần bật.
Cô cầm xịt makeup nhìn nhìn Tang Kiều một lúc, thuận miệng nói: "Mà này, buổi tối em ngủ không ngon sao? Quầng thâm mắt của em còn nghiêm trọng hơn cả bác gái 60 tuổi đấy."
Tang Kiều sống không bằng chết giãy giụa trong cuộc chiến trang điểm, sau mới hít vào một hơi: "Chắc do lạ giường, hai ngày nay không tốt lắm."
Chị gái nhỏ phủ phấn cho cậu, lại phủ thêm vài cái dọc từ chỗ cằm xuống.
Tầm mắt dịch đến chiếc áo sơmi trên người Tang Kiều, nói: "Fans của mấy thực tập sinh khác còn muốn đánh từ cổ xuống tận trong áo, chị cũng làm thế cho em nhé?"
Tang Kiều sửng sốt, theo bản năng rụt về phía sau một chút: "Không, không cần, em không cần đâu."
"Vậy thôi."
Cô giúp Tang Kiều chỉnh lại cổ áo, "Em đều trắng như giấy luôn rồi, thôi, cứ như vậy đi. Chị đi đây."
Cô đeo thắt lưng Hermes và túi LV của mình, dẫm gót giày cộp cộp đi đến cửa, quay đầu lại, "Nhân tiện, chị là Dương Tiểu Thải, về sau trang điểm thì nhớ gọi chị nha!"
Tang Kiều: "......"
Thôi thôi.
Quá đáng sợ.
Tang Kiều kéo quần áo một chút, cài lại khuy áo rồi vội vội vàng vàng ra khỏi hậu trường, cùng các thực tập sinh khác vào phòng chuẩn bị.
Từ phòng chuẩn bị có thể quan sát màn trình diễn của các đội, đồng thời còn có mười mấy cái máy quay sẵn sàng ghi lại biểu cảm của thực tập sinh trong phòng bất cứ lúc nào.
Nói tóm lại.
Là bạn phải thể hiện rằng mình siêu chú tâm, siêu hưng phấn, siêu vì đội khác biểu diễn tốt mà cảm thấy vui vẻ, cũng như vì thế mà lo lắng cho chính mình.
Không thành vấn đề.
Tang Tiểu Kiều hơi bị chuyên nghiệp khoản này.
Buổi biểu diễn bắt đầu đúng tám giờ tối.
Tang Kiều và đồng đội ở phòng chuẩn bị đợi đến gần 10 giờ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói gọi bọn họ ra sân khấu.
Đối lập với một màn vắng vẻ hôm tổng duyệt.
Lúc này, hàng nghìn ánh đèn ở khu vực khán đài và tiếng gọi tên ồn ào như muốn đốt cháy toàn bộ đêm tối.
Thời điểm cậu theo đội ngũ đi lên đài.
Tang Kiều thậm chí, dường như, loáng thoáng nghe được giọng nói gọi tên cậu.
Ánh đèn sân khấu chiếu rọi từ trên xuống, in lên tấm kính cường lực thủy tinh, làm người ta run muốn khóc.
Đây là sân khấu đầu tiên của Tang Kiều.
Mặc dù không đứng vị trí dễ thấy cho lắm.
Mặc dù trong khu vực bảng đèn chỗ fans của hàng chục thực tập sinh cạnh tranh không thấy tên cậu.
Nhưng đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi.
Tốt hơn so với một năm trước.
Tốt hơn so với năm năm trước.
Càng tốt hơn so với mười năm trước.
Kéo dài hơi tàn tiếp tục sống cũng thật tốt.
Màn biểu diễn kết thúc.
Ánh đèn trực tiếp khiến cả người Tang Kiều toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu đưa tay lau đi một chút rồi mỉm cười cúi đầu chào khán giả cùng các đồng đội khác.
Mỗi đội biểu diễn xong đều sẽ có bài phát biểu cảm nghĩ theo thông lệ.
Dịch Sở là người chủ trì, trùng hợp lần này đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình cho buổi công diễn.
Dịch Sở rất nhanh từ vị trí cạnh sân khấu bước lên, đưa micro cho Phương Dư Châu.
Nói vài câu.
Dịch Sở lại xoay sang: "Tang Kiều, cậu cảm thấy hôm nay mình phát huy thế nào?"
Tự nhiên bị cue, Phương Dư Châu kịp thời đặt micro bên miệng Tang Kiều.
Tang Kiều đưa tay muốn cầm lấy.
Phương Dư Châu cười lắc đầu: "Không sao, tôi cầm cho cậu."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều cũng không định giành micro với người ta ngay trên sân khấu, đành từ tốn nói: "Phát huy...... Nói chung thì dù sao tôi cũng đã cố gắng hết sức để phát huy tất cả trình độ của mình rồi."
Dưới đài tức khắc vang lên một tràng cười lớn.
Dịch Sở cũng ý vị thâm trường cong khóe miệng, tầm mắt ngừng vài giây trên tay Phương Dư Châu đang cầm micro cho Tang Kiều.
Tiếp tục nói: "Không lừa mọi người, hôm nay trước khi biểu diễn. Một vị fan của Tang Kiều đã liên hệ đến tổ tiết mục chúng tôi, nói rằng muốn gửi một món quà, chúc mừng cho sân khấu đầu tiên của Tang Kiều diễn ra suôn sẻ."
Dịch Sở dừng một chút, rất có năng lực lôi kéo hứng thú khán giả: "Ban đầu tổ tiết mục cũng không đồng ý, nhưng sau khi xác định món quà này sẽ không ảnh hưởng gì đến chương trình, mà còn có thể xem như một tiết mục bổ sung cho mọi người cùng thưởng thức thì chúng tôi đã chấp thuận."
Việc các fan đưa quà cho idol của mình là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng món quà có thể kinh động đến tổ tiết mục thì rõ ràng là ít khi thấy.
Your Stage mới chỉ phát sóng hai tập, tuy rằng có một số thực tập sinh trước khi tham gia chương trình đã có lượng fans riêng nhất định hoặc hậu viện hội.
Nhưng năng lực của những fans đó cũng có hạn, không đủ khả năng vì tiểu idol của mình mà tặng quà trong buổi công diễn phát sóng trực tiếp như thế này.
Dù sao quà chẳng khác nào tiền.
Trường hợp này tặng quà tương đương với rất rất nhiều tiền.
Dịch Sở gợi hơn nửa ngày nhưng vẫn chưa nói rõ rốt cuộc món quà là gì.
Các fan dưới đài bắt đầu sôi nổi suy đoán.
"Fans Tang Kiều? Cậu ta mà có fans à? Không phải là kim chủ chứ?"
"Tỉnh ngủ đi chị em, đa số kim chủ đều có vợ rồi, dưỡng một món đồ chơi ở bên ngoài, sẽ để dành sức lực làm mấy chuyện này hả? Đừng đọc nhiều tiểu thuyết tạp nham quá!"
"Có kim chủ thì sao hai ngày trước không giúp cậu ta xóa hot search? Chắc là fan thổ hào, không lăn lộn trong vòng giải trí, là loại ngốc có tiền."
"Nhưng mà hình như Tang Kiều thật sự có rất nhiều fan thổ hào thì phải, lúc tui vào thấy fans cậu ấy ở bên ngoài gửi đồ ủng hộ, chất lượng tốt phết."
"Sở Sở vẫn chưa nói là quà gì, tò mò quá đi mất, cái kiểu để cho tổ tiết mục tặng quà như này không biết tốn bao tiền ha......"
"Không chỉ cần tiền, còn cần cả quan hệ nữa. Fans nhà cậu ấy giàu thật, ngưỡng mộ!"
Bầu không khí hiện trường nóng lên hẳn.
Dịch Sở búng tay: "Được rồi, tôi đã nghe thấy tiếng của mọi người! Như vậy bây giờ mời các vị khán giả và các bạn fan đứng lên! Hướng sang bên trái nhìn xem——"
Bầu trời chỗ sân vận động của thành phố S không bị che khuất.
Từ trong sân nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được ngân hà trời đêm đầy sao.
Mà khoảnh khắc này.
Ở trên bầu trời đêm đó.
Một đạo pháo hoa lộng lẫy hơn cả từ từ nở rộ trong màn đêm yên tĩnh.
Tiếp theo là hai đóa.
Ba đóa.
Rồi nhiều hơn.
Nhiều nhiều hơn nữa.
Pháo hoa đầy màu sắc, rực rỡ thắp sáng nửa bầu trời lúc mười một giờ đêm của thành phố S.
Cũng đốt cháy không khí toàn trường.
Giữa những tiếng hò hét chói tai của khán giả và người hâm mộ.
Vài chiếc máy bay không người lái lướt qua những chùm pháo hoa tuyệt đẹp.
Qua vài giây.
Ở giữa không trung nơi pháo hoa đang nổ liên tiếp, hiện ra dòng chữ rõ ràng——
Kiều Kiều.
Mãi mãi khỏe mạnh hạnh phúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay cũng là một ngày theo đuổi vợ.
Phó Hành Chu: Hôm nay vợ nhất định cực kỳ cảm động! Khoảng cách yêu tôi xem ra không còn xa nữa rồi.
Phó Hành Chu: Ngẫm lại có chút kích động.
Dịch Sở:......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.