Trước đấy Tang Kiều đã bảo Hứa Kỳ Nhiên đứng ở cửa bệnh viện chờ cậu.
Chờ Tang Kiều ra khỏi bệnh viện, trên đường cái cũng chỉ còn lại chiếc Volkswagen đang sáng đèn của Hứa Kỳ Nhiên.
Tang Kiều vui vẻ mở cửa xe ngồi xuống, lấy một gói mì ăn liền trong túi áo ra, rắc thêm gia vị rồi xốc xốc lên.
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Đây là mì ăn liền Lão Bắc Kinh, giá cực kỳ tiện nghi, hình như túi đóng gói cũng rẻ, mua sỉ mới có năm hào một gói.
Hứa Kỳ Nhiên đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Tang Kiều, cậu ngồi xổm bên cạnh công trường, cúi đầu gặm một gói mì này.
Hai năm trôi qua.
Tang Kiều từ một công nhân xây dựng đến cơm trưa cũng không có mà ăn trở thành nghệ sĩ giới giải trí.
Nhưng cuộc sống dường như không yêu cậu thêm chút nào.
Bóng đêm ngày càng tối.
Hứa Kỳ Nhiên cứ như vậy nhìn Tang Kiều hồi lâu, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật con mẹ nó chết tiệt.
Hắn khởi động xe, lấy gói mì trong tay Tang Kiều, nhét vào ngăn kéo: "Không phải cậu đi gặp Phó Hành Chu à? Nếu hắn bao nuôi cậu, sao ngay cả bữa cơm cũng không biết cho cậu ăn thế?"
Gói mì Tang Kiều chưa ăn được mấy miếng bị tịch thu sạch sẽ, ngây ngốc hai giây, không đã thèm liếm liếm miệng: "Hầy, anh đừng nói nữa. Phó Hành Chu xui lắm, hắn vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa xong, em làm thế nào không biết xấu hổ bảo hắn mời em ăn cơm chứ!"
Hứa Kỳ Nhiên cười lạnh nói: "Vậy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-lao-cong-nha-giau-so-1/340868/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.