Bởi vì khoảng cách thế hệ nên cậu không có cách nào bắc cầu suy nghĩ với lão quản gia được.
Tang Kiều quyết định chấm dứt một loạt vấn đề như Yên Tĩnh là ai và Yên Tĩnh ở đâu.
Nhân viên chuyển nhà đặc biệt chuyên nghiệp đem hành lý không nhiều lắm của Tang Kiều từ xe số một, hai, ba xuống dưới, theo chỉ thị của bác Viên mang vào biệt thự.
Ngăn cách giữa huyền quan với sảnh chính là một tấm bình phong.
Hai bên bình phong là đôi tủ kệ trưng đồ cổ.
Thời điểm một nhân viên chuyển nhà khiêng đồ đi vào sảnh chính không cẩn thận va phải kệ đồ cổ.
Trên tầng cao nhất của kệ là cái bình sứ Thanh Hoa, vì bị va vào mà lắc lư hai lần, mãi lúc sau mới ổn định lại được.
Tang Kiều nhìn chằm chằm cái bình hoa kia hồi lâu, cẩn thận mở miệng: "Bác quản gia, cái bình trên cùng kia có đắt không ạ?"
Bác Viên cười đến đặc biệt hiền lành: "Tang tiểu thiếu gia cứ yên tâm, cái này là hàng làm theo thôi, không đáng giá đâu."
Tang Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Bác Viên nói: "Là vua Minh Thành Tổ Chu Đệ làm theo tác phẩm của niên đại Đường Thái Tông, tiên sinh không quá thích nó, đặt trên kệ trông cho đủ thôi."
Tang Kiều: "......"
Tốt ghê.
Nếu có một ngày Phó Hành Chu đem cậu trả hàng về Tang gia.
Cậu sẽ trộm cái bình hoa kia đi bán lấy tiền.
Tang Kiều lưu luyến nhìn cái bình thêm một cái, sau đó thật cẩn thận duy trì khoảng cách vòng qua kệ đồ cổ cùng bình phong, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-lao-cong-nha-giau-so-1/278082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.