Phía xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi.” Một giọng nói vang lên trong con hẻm nhỏ.
Không ngờ nơi đây còn có người, cả đám ngây ra.
Họ quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, vẻ mặt lại càng thêm đáng khinh: “Báo cảnh sát? Tôi thấy cậu đang tự dâng mình lên thì đúng hơn đấy.”
Ánh mắt chúng đảo qua khiến Kỷ Lê buồn nôn.
Kỷ Lê biết một mình mình mà xông vào chắc chắn không được, cho nên cậu đâu có định vào một mình, cậu còn gọi cả Thẩm Thuật Bạch rồi!
Hơn nữa xe cảnh sát sẽ tới ngay lập tức.
“Các người không nghe thấy à, xe cảnh sát sẽ tới đây rất nhanh.” Kỷ Lê thấy đám người này dường như không hề lo sợ.
Chúng nghe vậy lại càng cười lớn: “Cảnh sát? Cậu nghĩ bọn tôi sợ à?”
Tiếng còi càng lúc càng gần mà mấy kẻ này không hề hoảng loạn, Kỷ Lê biết chắc chắn họ có người chống lưng rồi.
Trong lòng cậu cũng hơi hồi hộp.
May mà Thẩm Thuật Bạch tới rồi.
Người đàn ông cao lớn mặc tây trang giày da xuất hiện trong con hẻm nhỏ này nhìn có vẻ hơi đột ngột.
Bên cạnh anh còn có mấy người đàn ông mặc cảnh phục.
Vừa thấy việc đang xảy ra trong hẻm, mấy cảnh sát lập tức nhíu mày bước lại gần.
Thấy mấy cảnh sát này thực sự tiến lại gần, một tên trong đám kia nói: “Cảnh sát Trần đâu? Gọi anh ta ra đây.”
“Cảnh sát Trần? Anh ta vừa bị khai trừ rồi.” Một cảnh sát đáp lời.
Bấy giờ mấy tên kia mới hoảng, chúng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/938595/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.