Chương trước
Chương sau
Loay hoay một hồi lâu, Kỷ Lê quyết định cởi đồ rồi đi qua, nếu không tới lúc đó sẽ phải cởi trước mặt Thẩm Thuật Bạch, xí hổ lắm!
Sau khi Kỷ Lê cởi đồ, tim cậu đập dữ dội.
Cậu lấy chiếc khăn tắm trùm lên rồi bước qua.
Cậu đẩy cánh cửa đó ra.
Hồi hộp đến mức ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Thấy Thẩm Thuật Bạch cũng không nhìn mình, Kỷ Lê cũng thấy đỡ ngại hơn chút.
Cậu cẩn thận thò chân xuống nước.
Ấm áp ghê.
Cậu đặt khăn tắm lên bờ rồi ngâm cả người xuống, chừa mỗi phần đầu.
Cuối cùng thì Thẩm Thuật Bạch cũng quay đầu, lại giơ tay nhéo nhéo cái má đỏ bừng của cậu: “Bé ngốc nhỏ này, không thể ngâm như vậy được.”
Kỷ Lê không phục, Thẩm Thuật Bạch lại gọi mình là ngốc rồi!!
Cậu đứng dậy nhéo nhéo mặt Thẩm Thuật Bạch: “Anh ngốc lớn!”
Nửa thân trên của cậu lộ ra, ánh mắt Thẩm Thuật Bạch cũng tối xuống.
“Ừ, anh là ngốc lớn.” Anh đáp.
Thẩm Thuật Bạch trả lời tự nhiên quá cũng khiến Kỷ Lê ngượng ngùng thu tay, cậu muốn quay ra chỗ khác, ai ngờ tự nhiên dưới chân trượt một cái.
“!!”
Kỷ Lê kinh ngạc.
Thôi xong!
Lúc cậu cho rằng mình sắp vồ ếch rồi sặc nước thì một bàn tay giữ chặt eo cậu, còn tay kia…..
Chạm vào nơi mượt mà dưới nước, còn bóp bóp hai cái.
Lưng Kỷ Lê cứng đờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, chỉ thấy anh khẽ cong môi rồi chậm rãi thu tay.
Kỷ Lê không khỏi hoài nghi bản thân.
Là mình thất bại rồi sao?
Hay do mình không có mị lực?
“Đứng vững nào, kẻo lại trượt chân nữa.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê thấp giọng “vâng” một tiếng.
……
Sau đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai người nữa, cái chạm kia cứ như là do Kỷ Lê tưởng tượng ra vậy.
Kỷ Lê buồn bực cực kỳ, cậu toàn phải lén nhìn cơ bụng của Thẩm Thuật Bạch mới đỡ buồn bực xíu.
Thẩm Thuật Bạch ăn đậu hũ mình, giờ mình lén nhìn cơ bụng ảnh cũng không quá đáng đâu đúng không?
Kỷ Lê nghĩ.
……
Chiều và đêm hôm ấy trôi qua thật nhanh.
Sáng hôm sau Thẩm Thuật Bạch gọi Kỷ Lê dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, nếu buồn ngủ thì lên xe ngủ tiếp.
Thẩm Thuật Bạch lái xe, Kỷ Lê ngồi ghế phó lái ngủ say sưa.
Tận đến khi về đến trường học còn không quá muốn dậy.
Nhưng chẳng có cách nào, cậu phải đi học mà…..
Cậu tạm biệt Thẩm Thuật Bạch rồi chậm rì rì xuống xe.
……
Hôm nay vào lớp, Kỷ Lê không ngồi hàng ghế trước nữa, cậu buồn ngủ quá nên ngồi ghế sau.
Uể oải ghé vào trên bàn.
“Lạ quá nhỉ.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu, sau đó còn ngồi xuống bên cạnh cậu, “Không ngờ học sinh giỏi cũng ngồi ghế sau cơ đấy.”
Là Trần Tuấn Hoành.
Kỷ Lê lười biếng nhìn cậu ta.
Sau đó cậu dùng tay che ánh nắng buổi sáng, không buồn để ý cậu ta nữa.
Trần Tuấn Hoành lấy bút chọc chọc cậu.
“Tôi nói này Kỷ Lê, không phải tối qua cậu đi hẹn hò chứ? Không thì sao giờ trông lại thế này?”
Kỷ Lê gạt bút của Trần Tuấn Hoành ra: “Tôi có đối tượng!”
“Cho nên hôm qua hẹn với đối tượng làm nguyên một đêm?”
Kỷ Lê: “………..”
Được thế đã tốt……..
An Tuyên và Phạm Thanh cũng đã tới, họ thấy Kỷ Lê và Trần Tuấn Hoành ngồi cùng nhau còn ngạc nhiên một chút, sau đó mới ngồi xuống.
Trần Tuấn Hoành rất tự nhiên chào hỏi: “Sao các cậu đến muộn vậy?”
“Hahaha, tối qua tôi tới nhà Thanh chơi hơi muộn.”
Quan hệ giữa hai người này thực sự rất tốt.
Đôi khi Kỷ Lê còn rất hâm mộ tình bạn của họ.
“Hay chiều nay chúng ta đi trung tâm thương mại cùng nhau nhé, đã lâu phòng chúng ta không đi cùng nhau, vừa lúc có thể tăng tình hữu nghị.” Trần Tuấn Hoành cười nói.
Tăng tình hữu nghị phòng ký túc xá……
Ba người nhìn cậu ta, không biết nên nói gì.
An Tuyên cùng Phạm Thanh liếc mắt nhìn nhau.
“Thanh, đi không?” An Tuyên hỏi.
Phạm Thanh cũng nhìn lại An Tuyên: “Tuyên, cậu quyết định đi.”
An Tuyên cùng Phạm Thanh đều thích đến trung tâm thương mại, nhưng mâu thuẫn ngày hôm qua cũng xuất phát từ trung tâm thương mại, nhưng mà Trần Tuấn Hoành lại nói để tăng tình hữu nghị……
Hơn nữa hôm nay cậu ta cũng không nói năng quá khích như trước……
An Tuyên nhìn Kỷ Lê: “Kỷ Lê, cậu thấy sao?”
Nghe vậy, Kỷ Lê từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Không đi, tôi phải về nhà.”
“Đi đi.” Trần Tuấn Hoành khuyên, “Cậu có thấy người ngoài đều đang nói phòng chúng ta bất hòa không, chúng ta cùng đi dạo trung tâm thương mại rồi chụp ảnh up lên vòng bạn bè, thế không phải là rửa sạch cái tiếng đó sao.”
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành đầy bất đắc dĩ, cứ như thể thực sự rất lo lắng vì chuyện này.
“Nhưng mấy cái tin đồn đó không phải đều do cậu hết sao?” Kỷ Lê dần dần cũng tỉnh ngủ.
Lời này quả nhiên đã chọc giận Trần Tuấn Hoành, cậu ta không vui nói: “Tôi đã muốn tăng tình hữu nghị rồi, sao cậu cứ phải phá ngang thế nhỉ?”
Kỷ Lê không đáp lời.
Thấy lại sắp sửa cãi nhau, An Tuyên vội nói: “Ấy ấy, đều là bạn cùng phòng mà, để tôi đi cùng cậu!”
Cuối cùng Trần Tuấn Hoành cũng vừa lòng nhìn cậu ta.
“Vậy còn cậu?” Trần Tuấn Hoành nhìn Phạm Thanh.
“Thế tôi cũng đi….” Phạm Thanh trả lời.
“Chỉ có cậu không đi thôi đúng không!” Trần Tuấn Hoành đắc ý nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhìn An Tuyên cùng Phạm Thanh.
n Tuyên làm tư thế please ~~
Kỷ Lê: “Vậy thì cùng đi.”
Dù sao cũng ở cùng ký túc, không thể tệ đến mức đó được.
Cuối cùng Trần Tuấn Hoành cũng vui lên: “Thế để tôi hẹn Khúc Minh Phàn.”
“Tùy cậu.” Kỷ Lê cúi đầu cầm điện thoại.
Cậu nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Trưa nay anh không cần tới đón em nữa, em đi trung tâm thương mại cùng bạn.]
Lê: [cute.jpg]
……
Lúc nhận được tin nhắn của Kỷ Lê, Thẩm Thuật Bạch đang nghe Vương đặc trợ báo cáo.
Lúc nhìn thấy emo kia, anh bỗng cười rất dịu dàng.
Vương đặc trợ đứng bên cạnh nhìn thấy liền nổi cả da gà.
Vẻ mặt này chắc chắn lại là tiểu kiều thê nhắn tin rồi đây.
Chậc chậc, khi người đàn ông yêu ~
Nói mới nhớ, tiểu thuyết mà hắn viết “Cưới trước yêu sau: Tiểu kiều thê bỏ trốn sau tình một đêm của bá đạo tổng tài” đã hơi nổi ở web đó rồi, chờ ký hợp đồng chắc sẽ càng ok.
Nick của hắn còn chưa tick V mà đã có hẳn mười mấy nghìn độc giả rồi.
Cứ thế này sẽ càng lúc càng nổi thôi.
Nói không chừng chỉ trong tương lai gần, hắn sẽ trở thành một đại thần, sau đó ném một lá đơn từ chức rồi sống an nhàn hệt như dưỡng lão.
Sau đó hắn sẽ về quê xây cái biệt thự to, vừa an nhàn hưởng thụ cuộc sống lại vừa viết lách, lại còn có thể trồng trọt, ngẫu nhiên còn có thể mang bàn ghế ra vườn hưởng thụ buổi trà chiều.
Haha, hắn cực kỳ thích cái cuộc sống vui vẻ điền viên ấy!
Đang vui vẻ tưởng tượng, lại không ngờ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Boss.
Hắn đẩy đẩy kính mắt, ho nhẹ một tiếng.
Sau đó tiếp tục báo cáo với Boss trong hiện thực.
——Bây giờ lại phải quay trở lại hiện thực, hắn, đại văn hào tương lai, lại phải cúi đầu trước đồng tiền.
……
Kỷ Lê nhận được reply của Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Đại Bạch: [Ừ.]
Thẩm Đại Bạch: [Nhân tiện em cũng mua đồ ngủ cho mình đi nhé, mua kiểu dáng giống lần trước đó.]
Kỷ Lê nhìn tin nhắn này rồi hơi trầm tư, ý Thẩm Thuật Bạch là muốn mặc đồ ngủ đôi với cậu sao!?
Đồ ngủ đôi có phải là giúp nhau cởi áo tháo thắt lưng không?
Sau đó………
Hí hí hí! Cậu có thể nha!
Lê: [Vâng.]
Lê: [Thẹn thùng.jpg] 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.