“Mua hàng trong nước thì có gì mất mặt? Chẳng lẽ sính ngoại thì hay lắm sao?” Kỷ Lê rút cổ tay ra khỏi tay Trần Tuấn Hoành, cổ tay cậu đã đỏ bừng, hơi đau.
Trần Tuấn Hoành giận nhất chính là cái bộ dạng không mặn không nhạt này của Kỷ Lê.
“Cậu có ý gì? Cậu cố ý châm chọc tôi à?” Trần Tuấn Hoành giận lắm.
Kỷ Lê mặc kệ cậu ta, đã bảo phải đi về rồi, đâu ra thời gian mà đứng đây đôi co chứ!
Trần Tuấn Hoành định đuổi theo nhưng Khúc Minh Phàn đã kéo cậu ta lại, còn nhỏ giọng nói: “Đừng đuổi theo, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta đó…..”
Thật xấu hổ.
Khúc Minh Phàn quả thực muốn chui xuống đất.
Trần Tuấn Hoành giờ mới bình tĩnh lại, cậu ta nhìn những người xung quanh, cũng hơi xấu hổ.
Nhưng lỗi đâu phải do mình, tất cả đều do Kỷ Lê.
Khúc Minh Phàn không ngờ Trần Tuấn Hoành quả thực không hợp với các bạn cùng ký túc của mình, nhưng trước đó cậu ta đã từng đến ký túc của Trần Tuấn Hoành, rõ ràng vẫn ổn mà…..
Chẳng lẽ là vì Trần Tuấn Hoành vạch trần Kỷ Lê mặc đồ giả sao?
……
Kỷ Lê bước ra khỏi trung tâm thương mại, tài xế lái xe tới cửa đón.
Lên xe xong, nhớ tới tình huống vừa rồi ở trung tâm thương mại, cậu càng thấy cạn lời.
Trần Tuấn Hoành điên rồi sao?
Nhưng còn chưa nghĩ xong thì đã có tiếng điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đại Bạch: [Em về chưa?]
Thấy đó là tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch, tâm trạng Kỷ Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/938524/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.