Chương trước
Chương sau
Kỷ Lê không muốn nói nữa, cậu chỉ cúi đầu nghịch di động, coi như như không nghe thấy lời Trần Tuấn Hoành.
Bầu không khí chợt im lặng.
An Tuyên và Phạm Thanh xấu hổ liếc nhau một cái, sau đó cười ha ha muốn giải vây.
"Người bình thường chúng tôi đâu có chú ý nhiều như vậy? Trông đẹp lại thoải mái là mặc thôi, cũng không biết có phải thật hay không." An Tuyên cười có hơi ngớ ngẩn.
Phạm Thanh phụ họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, làm sao chú ý nhiều như vậy được.”
“Chẳng lẽ các cậu không biết tôn trọng hàng chính hãng sao?” Trần Tuấn Hoành cạn lời.
An Tuyên cùng Phạm Thanh xấu hổ không nói.
Ba người đều không nói nữa, Trần Tuấn Hoành cũng không cảm thấy có chuyện gì nên khinh thường liếc nhìn ba người một cái.
“Ba tên nhà quê.”
Kỷ Lê: “……”
An Tuyên: “……”
Phạm Thanh: “……”
……
Chờ tới lúc tan học cũng đã giữa trưa rồi, vì buổi chiều còn có tiết nên Kỷ Lê không về nhà mà về ký túc.
Cậu nấu mì ăn trong ký túc xá.
An Tuyên và Phạm Thanh giúp Kỷ Lê quay một đoạn video.
“Kỷ Lê, cậu có up video này lên Tiểu Tranh không?” An Tuyên kích động hỏi.
Kỷ Lê gật đầu.
“Hai hôm nay tôi đều xem video nấu ăn của cậu! Thật là lợi hại, đúng là vừa lên tiếng đã nổi tiếng!” Phạm Thanh ở bên cạnh hưng phấn nói.
“Đúng đó đúng đó, tôi nói rồi mà, Kỷ Lê cậu một khi đã up video chắc chắn sẽ nổi!” An Tuyên kiêu ngạo nói, cậu ta luôn cảm thấy Kỷ Lê nấu ăn thực sự rất ngon!
Phạm Thanh cũng đồng ý với điều này.
“Về sau cậu cứ tới ký túc nấu ăn đi, bọn tôi sẽ quay video cho cậu!” Phạm Thanh kích động đề nghị, như vậy bọn họ sẽ được ăn ngon.
“Ừ, rảnh tôi sẽ tới.” Kỷ Lê đáp.
Hai người bạn cùng phòng của cậu quả thực bị ám ảnh bởi đồ ăn ngon hơn bất cứ thứ gì khác.
An Tuyên và Phạm Thanh nghe cậu nói thế thì vui lắm.
Kỷ Lê tiếp tục bận rộn với công việc của mình, cậu đổ nước dùng đã chuẩn bị vào ba cái bát sạch, sau đó đun một ít nước để luộc mì.
An Tuyên và Phạm Thanh chỉ mới ngửi mùi nước dùng thôi đã thèm phát khóc.
Nước cà chua đã hầm nhừ, bên trong còn bỏ thêm ít thịt băm, trứng gà, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Phạm Thanh nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: "Tôi húp nước dùng trước được không? Lát nữa tôi trộn mì với nước tương cũng được."
An Tuyên lập tức cự tuyệt Phạm Thanh: "Không được, nhỡ sau đó cậu lại bắt tôi phải chia nước dùng cho cậu thì sao? Tôi không đồng ý!"
"Mì trộn với nước tương không ngon đâu," Kỷ Lê nói.
Phạm Thanh nghe vậy liền không nói nữa, cậu ta im lặng chờ đợi.
May mà mì chín rất nhanh, ba người mới nói vài câu đã chín rồi.
Kỷ Lê chia mì thành ba phần.
Phạm Thanh và An Tuyên lập tức ăn ngấu nghiến.
Kỷ Lê cho ba quả ớt băm nhỏ vào phần của mình.
……
Ăn gần xong thì Trần Tuấn Hoành quay lại
“Có vẻ nghèo mà vẫn vui nhỉ.” Trần Tuấn Hoành nói, trên tay còn cầm chiếc bánh mì, nhìn ba người đang vui vẻ ăn.
Cả ba người im lặng ăn cơm, không muốn đáp lại Trần Tuấn Hoành, tất cả đều còn nhớ chuyện sáng nay.
Tuy không tới mức thù hận gì, nhưng bây giờ họ đều không muốn nói chuyện với Trần Tuấn Hoành.
Cả ba người đều phớt lờ Trần Tuấn Hoành, nhưng Trần Tuấn Hoành lại đặt trước mặt mỗi người một chiếc bánh mì.
"Tiệm bánh tôi vừa đi ngang qua đang có chương trình khuyến mãi, mua cho mỗi người cái này."
Nhìn thấy bánh mì, An Tuyên có chút cảm động, nhất thời quên sạch sẽ: "Cám ơn! Cậu thật tốt bụng!"
Sau khi nhận bánh, Phạm Thanh cũng quên hết mọi chuyện: "Đúng, đúng, đúng."
Kỷ Lê nói cảm ơn với Trần Tuấn Hoành.
Nhưng cậu đã no nên không muốn ăn thêm bánh mì nữa, liền đưa bánh cho hai người kia.
Trần Tuấn Hoành thấy Kỷ Lê vẫn không vui, có lẽ cậu ta cũng biết những gì mình nói buổi sáng thật không dễ nghe, Trần Tuấn Hoành không nói gì, xoay người đi ra ban công.
……
Chiều đến, bốn người họ lại cùng nhau đến lớp học, ngay khi Trần Tuấn Hoành bước vào lớp, cậu ta đã ngồi bên cửa sổ ở hàng cuối cùng.
An Tuyên, Phạm Thanh và Kỷ Lê không còn cách nào khác là phải làm theo.
Ngay sau khi ba người ngồi xuống, Trần Tuấn Hoành bật di động lên đặt giữa họ, trang trên màn hình là thông tin mua hàng: "Giày Adi mới của tôi đã đến rồi, tan học ai đi lấy giúp tôi chút?"
“Ờm….tôi không muốn đi lấy đâu.” An Tuyên đáp lời.
“Lát nữa tan học tôi muốn cùng Tuyên ra ngoài trường ăn tôm hùm đất….” Phạm Thanh cũng đáp lời.
Kỷ Lê thậm chí còn không nghĩ đến điều đó: "Tôi không sống trong trường học."
Trần Tuấn Hoành cau mày: "Giày của tôi hơn 1000 đồng, rất đắt đấy!"
An Tuyên nghi hoặc: “…..Nhưng hơn 1000 đồng thì liên quan gì đến bọn tôi?”
Trần Tuấn Hoành không vui: "Giày của tôi đắt như vậy mà bị trộm thì làm sao? Tôi tốt với các cậu như vậy, ăn gì cũng cho các cậu, giờ có đôi giày mà các cậu cũng không đi lấy giùm tôi à?"
An Tuyên: “……”
Phạm Thanh: “……”
Kỷ Lê: “……”
Nghĩ đến chiếc bánh mì buổi trưa hôm nay, Phạm Thanh và An Tuyên nhìn nhau, cuối cùng đành chấp nhận số phận.
“Được rồi, gửi mã vận đơn cho tôi, sau giờ học tôi và Thanh sẽ đi lấy cho cậu.” An Tuyên bất lực nói.
Nghe câu trả lời, Trần Tuấn Hoành cuối cùng cũng hài lòng.
“Lát tôi sẽ gửi mã vận đơn cho cậu, nhớ đó, giày của tôi rất đắt tiền, cầm cẩn thận chút.”
“Ờ.” An Tuyên gật đầu.
……
Tan học, Kỷ Lê đi làm part time rồi mới về nhà.
Tuy hôm nay cậu tan làm đúng giờ nhưng cũng phải đến 10h30, về tới nhà đã gần 11h.
Vừa mở cửa đã thấy Thẩm Thuật Bạch mặc đồ ngủ cậu mua đang ngồi trên sofa.
Đồ ngủ rẻ tiền vậy mà Thẩm Thuật Bạch mặc lên nhìn cũng đẹp thật ấy.
“Ngày nào em cũng phải làm muộn như vậy sao?” Thẩm Thuật Bạch nhíu mày nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê bỗng khó hiểu mà cảm thấy chột dạ: “Chỉ tối nào em phải làm part time mới về muộn thôi…..”
Rõ ràng công việc cậu đang làm là một việc rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy…...
Kỷ Lê né tránh ánh mắt của anh, cậu bước đến bàn trà, cầm bình lên và rót cho mình một cốc nước.
Thẩm Thuật Bạch đưa cho Kỷ Lê một tấm thẻ: "Anh nộp thẻ lương đây."
Kỷ Lê suýt nữa liền sặc.
Cậu ngừng uống nước, mở to mắt nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Lại còn tự giác nộp lương như vậy sao?
Chẳng lẽ Thẩm Thuật Bạch cảm thấy cậu cứ đi làm về muộn là vì ngầm nhắc anh nộp tiền lương sao?
“Không cần đâu!” Kỷ Lê đẩy đẩy tay Thẩm Thuật Bạch, “Em vẫn kiếm đủ tiền ăn mà!”
“Một tháng em kiếm được bao nhiêu tiền?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê suy nghĩ một chút, sau đó cố ý nâng cao số tiền nhận được hàng tháng lên và nói: "3000 đến 3500 đồng!"
Mức lương này đã là mức lương cơ bản bình quân của tỉnh G.
Thẩm Thuật Bạch nhíu mày: “Quá ít rồi.”
Kỷ Lê: “………”
Hình như bị coi thường rồi này…..
Kỷ Lê sợ Thẩm Thuật Bạch cảm thấy mình quá nghèo, không thể nuôi được anh, vì vậy cậu nhanh chóng nói: "Em, sau khi tốt nghiệp em sẽ kiếm được nhiều tiền! Công việc bây giờ chỉ là công việc part time thôi!"
Nói đến đây, Kỷ Lê mở Wechat, cậu muốn chuyển một ít tiền tiêu vặt cho Thẩm Thuật Bạch, nhưng khi nhìn thấy số dư chỉ có vài chục đồng trong điện thoại của mình, cậu thực sự không mặt mũi nào mà chuyển…...
Đối diện với ánh mắt Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê có hơi chột dạ.
“Tháng này em mua đồ ăn vặt hơi nhiều, tháng sau em sẽ có tiền….” Chắc là vậy….. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.