An Tuyên: “……..”
Phạm Thanh: “……..”
Kỷ Lê: “………”
Tuy khó nghe nhưng cũng có lý.
Nhất thời không ai biết nên trả lời sao.
“Ba người các cậu đều học ngành này chẳng lẽ trong nhà cũng có công ty sao?” Giọng điệu Trần Tuấn Hoành chế nhạo.
An Tuyên lúng túng cười: “Nhà bọn tôi không mấy khá giả, không thể như nhà Tuấn Hoành cậu có thể mở công ty đâu.”
Phạm Thanh cũng cười phụ họa: “Đúng đó, tôi cũng rất hâm mộ nhà cậu có điều kiện như vậy nha.”
Kỷ Lê cũng nhếch khóe miệng: “Thực sự hâm mộ.”
“Nói các cậu đó, còn cười cái gì chứ? Ba tên thổ cẩu, mà ngay cả cẩu cũng không bằng, ít nhất thổ cẩu còn được nuôi ăn nuôi uống, nuôi chúng còn có thể giữ nhà, còn các cậu ngoài ăn ra thì còn biết gì? Còn biết cái gì hả?” Trần Tuấn Hoành nhìn họ như thể nhìn một lũ ngốc bức.
(Giải thích chút: trước đây Trần Tuấn Hoành vẫn nói mấy người này là thổ cẩu – chó đất ấy. Nhưng tôi cực kỳ cực kỳ cực kỳ dị ứng với cái kiểu nói năng như thế nên các chương trước tôi tự đổi thành nhà quê – là cái giọng mà mỗi khi chê bai ai thì người VN mình cũng rất hay dùng, những mong nó giảm nhẹ những câu chửi kiểu này đi, nhưng vì chương này có hẳn một đoạn so sánh đằng sau nên tôi đành type hẳn ra là thổ cẩu).
Kỷ Lê: “………”
Kỷ Lê quay đầu không muốn nói chuyện.
An Tuyên và Phạm Thanh cũng nhìn nhau, không nói nữa.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
May mà chuông vào lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/938502/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.