Từ Bách Chương im lặng nửa phút.
Bàn tay Vu Thanh Đường nhẹ nhàng lướt trên ngực hắn, như muốn nhóm lên ngọn lửa, “Vẫn chưa được sao?”
“Không phải.” Từ Bách Chương giữ lấy tay anh, ấn phẳng lòng bàn tay xuống, “Muốn em đi gặp một người với anh.”
“Khi nào?”
“Đợi khi nào vết thương lành.” Từ Bách Chương trở mình, kéo anh vào trong vòng tay, “Ngủ ngon.”
***
Vì bị thương ngoài ý muốn, Vu Thanh Đường được nghỉ phép một tuần có lương.
Nhưng còn chưa kịp hưởng thụ kỳ nghỉ, anh đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Sáng sớm tinh mơ, Liễu Tư Nghiên như côn đồ đòi nợ xông thẳng vào phòng ngủ, “Thanh Đường, mày sao rồi?”
“Sao tao vừa quay lưng đi một chút mà mày đã gặp chuyện thế!”
“Làm tao sợ đến suýt ngất đây này!”
Liễu Tư Nghiên vừa đi công tác đến một ngôi làng xa xôi không có internet, bận bịu đến tận khuya mới trở về khách sạn. Trong khi tin tức Vu Thanh Đường bị bắt cóc đã lan tràn khắp nơi.
Bất chấp tất cả, Liễu Tư Nghiên vội vàng trở về trong đêm, hối hả xông vào nhà.
“Tao biết ngay mà, thằng khốn đó dễ gì mà chịu bỏ qua đơn giản như vậy!”
“Đồ cặn bã, chết cũng rửa hết tội!”
“Thằng đó phải bị băm thành từng mảnh mới vừa lòng tao!”
Vu Thanh Đường còn chưa tỉnh ngủ hẳn, anh lật người lại, tay mò mẫm bên cạnh nhưng không thấy ai, “Bách Chương đâu?”
Liễu Tư Nghiên như một quả pháo vừa được châm ngòi, “Bà đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743325/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.