Xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện tỉnh.
Trên giường bệnh là Vu Thanh Đường đang hôn mê, Từ Bách Chương ngồi bên cạnh, trong mắt chỉ có mỗi anh.
Chung Nghiêm đang dùng cồn sát trùng lau lên cổ tay Từ Bách Chương, lắc đầu nói: “Tao phục mày thật đấy, nếu không phải ông già suốt ngày lải nhải bên tai, chắc tao cũng bị mày lừa rồi.”
“Huyệt hợp cốc, dũng tuyền, khí hải, mày bịa cũng giỏi quá ha! Còn bảo cắt đứt thì không thể nối lại, biến thành người tàn phế. Mày đọc tiểu thuyết kiếm hiệp quá 180 phút hay định bôi nhọ đông y vậy?” Chung Nghiêm càu nhàu, “May mà ông già không nghe thấy, nếu không chắc râu ổng dựng ngược lên hết rồi.”
Từ Bách Chương vẫn giữ chặt tay Vu Thanh Đường, cảm nhận từng nhịp đập nơi mạch cổ tay, bình thản đáp: “Không nói như thật thì làm sao Tề Hoành Bân tin được.”
“Ồ, đâu chỉ mình gã tin” Chung Nghiêm nhướng cằm, “Cả MC nhà mày cũng bị dọa ngất luôn rồi kìa.”
Từ Bách Chương vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh lại, tiếp tục kiểm tra mạch đập, ngón tay trượt nhẹ đến ngực của Vu Thanh Đường.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Chung Nghiêm trấn an, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Coi như 50 ngàn tiêu ở Singapore không uổng phí.”
Sợi dây chuyền trên cổ Vu Thanh Đường đã bị vỡ làm đôi, hiện đang nằm trong lòng bàn tay Từ Bách Chương. Y không ngờ Tề Hoành Bân lại điên rồ đến mức đó, máu chảy nhiều như vậy, người bình thường đã sốc từ lâu, thế mà gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743323/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.