Xe dừng trước cửa karaoke, Từ Bách Chương đứng bên xe chờ đợi. Hắn vừa định lấy điện thoại ra gọi thì Vu Thanh Đường đã xách túi bước lại gần.
Từ Bách Chương cất điện thoại, “Sao lâu vậy?”
Tay Vu Thanh Đường vẫn còn ướt, đáp, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Từ Bách Chương đưa khăn giấy cho anh, “Ừ, lên xe đi.”
Tài xế dừng xe gần khách sạn, hai người nắm tay nhau dạo bước dọc bờ sông.
Trong không khí ẩm ướt có thể ngửi thấy hương cỏ mới mọc. Lòng bàn tay Từ Bách Chương hướng vào trong, ngón tay cái mơn trớn khớp xương của Vu Thanh Đường.
“Thanh Đường.”
“Ừm, em đây.”
Lòng bàn tay Từ Bách Chương siết lại, “Lúc nãy, em rút được gì vậy?”
“Đã bảo là không được hỏi mà.”
Cảm giác tê tê trong lòng bàn tay dần tan biến, “Ừ, không hỏi nữa.”
Vu Thanh Đường quay qua, “Nhưng mà anh…”
Từ Bách Chương ngắt lời anh, “Đã nói là không hỏi mà.”
Vốn chỉ là một trò chơi, cách chơi ra sao tùy vào ý muốn của người tham gia. Từ Bách Chương thậm chí có thể viết hai tờ ghi sự thật, hoặc hai tờ dối trá, rồi coi dối trá là thật, hoặc coi thật là dối trá.
Dù thế nào đi nữa, việc nhìn lén hai mẫu giấy của anh cũng đã vi phạm quy tắc trò chơi. Anh đã vượt qua giới hạn, hành động cũng không vẻ vang gì.
Vu Thanh Đường nói, “Được, vậy em cũng không hỏi nữa.”
Kỳ nghỉ ngắn ngủi và khó quên đã kết thúc, Vu Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743303/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.