Tâm trí của Từ Bách Chương rối bời, từng lời bật ra như đậu rơi khỏi vỏ, “Em… muốn… giúp kiểu gì?”
“Giả ngây giả ngô gì chứ.” Vu Thanh Đường kéo người lại, đẩy hắn ngồi xuống mép giường, “Ngồi ở đây, đừng có nhúc nhích.”
Dù đã kết hôn, biết rằng không nên nhưng Vu Thanh Đường vẫn không kiềm được nhớ về 11 năm trước, hoặc tính theo hiện tại phải là 12 năm trước, khi anh và người kia cùng lồng tiếng cho một bộ kịch truyền thanh, lúc đó cũng có phân đoạn tương tự thế này.
Trong căn phòng khách sạn đầy ái muội, vai chính thụ mà anh lồng tiếng quỳ gối bên mép giường, tự nguyện giúp đỡ vai chính công.
Từ Bách Chương nắm chặt lấy anh, giọng hắn run lên vì nóng, “Thanh Đường, em không cần phải làm chuyện này vì anh.”
Vu Thanh Đường hỏi: “Anh không muốn sao?”
Chữ thích đều viết hết trên mặt Từ Bách Chương, nhưng hắn lại cứng miệng như kẹo mạch nha phơi gió, không thừa nhận là mình muốn, cũng không nói ra lời từ chối.
Trong suy nghĩ của nhiều người, chuyện này luôn có một bên phải vất vả, bên còn lại chỉ việc hưởng thụ, nhưng Vu Thanh Đường lại muốn được nếm thử cảm giác cho đi.
Anh muốn thấy Từ Bách Chương bị khống chế trong lòng bàn tay mình, muốn hắn mất kiểm soát vì anh, và muốn hắn không giữ nổi lý trí vì sự nuông chiều của anh.
“Bác sĩ Từ, nếu lần này anh từ chối thì không còn lần sau nữa đâu.” Vu Thanh Đường hạ mắt, chỉnh lại cổ áo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743301/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.