Những bí mật giấu kín đột ngột vỡ tung, khiến thế giới của Vu Thanh Đường quay cuồng chao đảo, anh ngã vào lòng Từ Bách Chương, xấu hổ đến tận cùng.
Đôi chân mất đi trọng tâm, anh được người ấy bế vào phòng ngủ.
Từ Bách Chương ôm anh, hôn môi anh, dịu dàng an ủi, đồng thời cũng dần dẫn dắt anh. Giọng điệu như dỗ dành trẻ con, nhưng tay lại làm những hành động trẻ con không thể làm.
Dây lưng dễ dàng bị kéo ra, huống chi đây không phải là lần đầu Từ Bách Chương chạm vào nơi này.
Anh có thể ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người đối phương, hơi đắng, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có lẽ còn nếm ra chút vị ngọt.
Từ Bách Chương hôn lên chóp mũi anh, giống như món đồ chơi giúp xua tan căng thẳng trưng bày trong tủ kính, “Thanh Đường, nhắm mắt.”
Vu Thanh Đường chưa từng nghĩ rằng anh chỉ cần dựa vào một bàn tay đã đủ thỏa mãn. Tầm nhìn bị ngăn cách, anh vùi hơi thở của mình vào bờ vai Từ Bách Chương.
Anh thích tiếng Từ Bách Chương thì thầm bên tai, thích giọng điệu khi hắn gọi tên mình, “Thanh Đường, thả lỏng nào.”
“Thanh Đường, đừng lo lắng, có anh đây rồi.”
Sự nóng bỏng trong phòng dần dịu lại. Một bên giường vẫn gọn gàng, sàn nhà bằng phẳng, rèm cửa phẳng phiu.
Từ Bách Chương cũng rất chỉnh tề, chỉ riêng áo của Vu Thanh Đường là nhăn nhúm, chiếc quần dài còn đang vương vãi bên mép giường.
Rửa tay xong, Từ Bách Chương quay lại, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743298/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.