Toàn thân của Vu Thanh Đường như bị quấn đầy những sợi dây mảnh, đầu cuối nối vào nguồn điện, mỗi lần thở là một lần dòng điện chạy qua.
Trong hơi thở của Từ Bách Chương rất nồng mùi rượu, nhưng đâu đó lại ngửi được mùi thảo dược phảng phất.
Nếu rượu đại diện cho điên cuồng, thì thảo dược lại là sự kiềm chế.
Từ Bách Chương quỳ một chân lên ghế sofa, đầu cúi xuống, bàn tay dùng sức siết chặt.
Cằm của Vu Thanh Đường bị nâng lên, bắt đầu từ đó kéo dài dọc theo cổ họng rồi dừng lại.
“…A, ưm!”
Yết hầu khẽ run, dây thanh quản rung lên, từng hơi thở bị người đối diện nuốt trọn.
Toàn thân tê rần đến mức cứng đờ, Vu Thanh Đường chỉ còn cảm nhận được cổ họng ngứa ngáy, đầu lưỡi di chuyển, còn có hàm răng kiềm chế không thể cắn xuống.
Như đôi giày pha lê và quả bí ngô của nàng Lọ Lem sắp biến mất lúc nửa đêm, cơn cuồng nhiệt đột ngột dừng lại. Cổ tay được thả ra, yết hầu chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Nửa phút sau, trong không gian tối tăm chỉ còn lại một mình anh. Kịch bản này dường như đã từng xảy ra, có ai đó chủ động rút lui, như một kẻ đào ngũ vừa lâm trận đã vội trốn chạy.
Vu Thanh Đường hít sâu, vất vả lắm mới ổn định cảm xúc. Anh đưa tay chạm vào làn da ẩm ướt, nhớ lại câu nói trước khi Từ Bách Chương rời đi.
“Nhưng anh vừa uống rượu.”
Anh bật cười lắc đầu. Rượu là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743288/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.