Ba ngày trước, sau khi Từ Bách Chương bước vào vùng không có tín hiệu, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc.
Dù hiểu rằng công việc cứu trợ vô cùng bận rộn nhưng việc hắn phải đến những nơi nguy hiểm như vậy khiến Vu Thanh Đường không tránh khỏi lo lắng.
Để tiện chăm sóc hoa và cá, Vu Thanh Đường đã chuyển đến ở nhà Từ Bách Chương.
Mỗi ngày sau khi tan làm, anh lại ra ban công ngắm hoa trước rồi dành phần lớn thời gian trong phòng sách, bên cạnh bể cá. Khi mệt, anh ngủ luôn trên ghế sofa, trong giấc mơ mong mỏi có ai đó mở cửa ra và nói với anh: “Anh về rồi đây.”
Vu Thanh Đường cầm một nắm thức ăn cho cá bỏ vào bể, có lẽ do thiên vị mà anh luôn thích cho cá hôn môi ăn trước, sau đó mới chăm sóc những “bạn nhỏ” khác.
Anh ném vài viên thức ăn vào bể, trong hai ngày đầu tiên, cá hôn môi vẫn như trước, trốn trong những bụi rong như thể không nhìn thấy anh, chẳng thèm tương tác.
Nhưng dần dần khi Vu Thanh Đường xuất hiện nhiều hơn, nó bắt đầu để ý đến anh. Thỉnh thoảng nó bơi ra vẫy cái đuôi bị tổn thương rồi nhanh chóng trốn vào bụi rong khi thấy anh quay đi, như một tên trộm nhỏ rình anh từ xa.
Vu Thanh Đường thừa thắng xông lên, kiên trì cho cá ăn vào cùng một khung giờ cố định mỗi ngày, đồng thời trò chuyện với nó. Anh kể về công việc trong ngày, những chuyện thú vị trên đường, tuổi thơ của mình và cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743272/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.