Bởi vì nàng biết bản thân đã nói sai nên suốt đường đi Thi Nam Bắc đều rất nghe lời, đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ. Khi Triệu Huân Âm gọi nàng, nàng đều ngọt ngào đáp: "Có chuyện gì vậy nha?"
Triệu Tuân Âm vừa tức vừa buồn cười, không biết sao lại nhớ tới khi Thi Nam Bắc còn nhỏ đến nhà mình chơi, sau đó lại sách bài tập của mình cùng bộ dáng khi chạy đến trước mặt cô đòi ôm.
...Đúng là ba tuổi trông lớn (1),ở một thời điểm nào đó, Thi Nam Bắc không hề thay đổi chút nào so với hồi còn nhỏ.
"Bà nội của em biết chị đã trở về, ngày mai chúng ta cùng đi thăm bà được không?" Nghĩ đến đây, Triệu Tuân Âm liền nói với Thi Nam Bắc đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
"Ừm, được rồi, không hỏi..." Thi Nam Bắc nói mới một nửa, chợt dừng lại một chút, nàng quay đầu nhìn Triệu Tuân Âm, có chút khẩn trương nói: "Chuyện đó... Chị không có nói cho bà nội em là hai chúng ta đã kết hôn rồi đúng không?!"
Triệu Tuân Âm nhếch khóe miệng cười ở một góc độ Thi Nam Bắc nhìn không thấy được: "Nói rồi nha."
Vừa nói xong cô liền nghe thấy được Thi Nam Bắc hét thảm một tiếng: "Xong rồi xong rồi, bà nội có thể đánh gãy ta chân hay không nha..."
Gân xanh trên trán Triệu Tuân Âm lại giật giật: "..."
Vì sao em lại cảm thấy kết hôn với chị thì bà nội em sẽ đánh gãy chân em?! Là bởi vì cảm thấy song thị ảnh hậu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-cung-anh-hau/3401371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.