Những người khác đều không nghe rõ được Lương Diễm nói cái gì, chỉ biết là sau khi Lương Diễm được đưa về phòng bệnh, Tiêu Lạc còn ngơ ngác đứng ở cửa, mặt đỏ bừng từ cổ tới tận mang tai.
Đám người Hoa tỷ ai nấy cũng đều tò mò, nhưng một đám đàn ông không người nào dám vứt hết mặt mũi chạy tới hỏi Tiêu Lạc: "Này, vừa nãy Lương Diễm nói với cô cái gì đó?", vì thế đành phải làm như không thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
Tiêu Lạc vẫn đứng đờ đẫn ở cửa thang máy gần 20 phút mới tiêu hóa được hoàn toàn sát thương câu "Vợ ơi" của Lương Diễm, sau đó mới nhấc chân đi vào phòng bệnh.
Lương Diễm lại rơi vào trạng thái ngủ say. Thời điểm anh ngủ trông rất ngoan, bờ môi mỏng, lông mi dài rũ xuống phủ bóng lên mí mắt, làn da còn đẹp hơn so với rất nhiều cô gái, tóm lại khác rất nhiều so với lúc thanh tỉnh, nói như thế nào nhỉ, chính là khiến cho người khác không có cảm giác xa cách, ngược lại cảm giác có chút đáng yêu.
Ngoan ngoãn đáng yêu.
Mấy người đàn ông rất thân sĩ hỏi ý kiến cô, Tiêu Lạc nghĩ cho dù buổi tối trở về phòng ngủ cũng không yên tâm, vì thế chủ động tỏ ý muốn ở lại.
Sau khi hết thuốc tê, Lương Diễm bị đau tới tỉnh ngủ, tỉnh lại liền phát hiện Tiêu Lạc đang ghé vào giường bệnh ngủ, tay vẫn còn đặt trên tay anh, có lẽ là trước đó lúc anh tiêm thuốc mê đã giúp anh làm ấm tay, sau đó liền ngủ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chong-vanh-cung-anh-de/1655355/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.