Trình Tứ đưa Giang Phóng đến khách sạn, sau khi thấy anh đã đi lên lầu thì mới lái xe về.
Giang Phóng về đến phòng thì Giang Tề cũng đã trở lại, cậu đang xem tài liệu các môn mà anh đã sửa lại sáng nay.
Giang Tề trông thấy anh về thì hai mắt sáng rực lên: "Anh hai, hôm nay anh đi đâu thế? Sao lại về trễ như vậy?"
Giang Phóng lấy một bộ quần áo từ trong túi xách ra để thay, "Đến nhà một người bạn, anh đi tắm trước, có chuyện gì thì nói sau."
Giang Tề vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi anh, nghe vậy thì cậu không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, cậu cầm điện thoại lên, xem nội dung trò chuyện của mình với Giọt Mưa Nhỏ, cũng không biết tâm trạng của cô bé này có tốt lên chút nào hay chưa.
Ban đầu, ấn tượng mà Giọt Mưa Nhỏ mang lại cho cậu chính là một cô gái nhà giàu ra tay hào phóng, không phải ai cũng có thể ném ra hai triệu tệ mà không chớp mắt cái nào.
Sau này khi đã trò chuyện vài lần, cậu nhận thấy tính cách của Giọt Mưa Nhỏ có chút khác biệt so với người từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, hình như cô đã sống khá lâu trong một môi trường rất nhạy cảm, thế nên tính cách có phần nhút nhát, đôi khi cũng hơi mẫn cảm, nhưng thỉnh thoảng cậu lại cảm thấy rất khác.
Điều này không giống con gái nhà giàu một chút nào, khiến cậu suýt chút nữa đã cho rằng lúc trước Giọt Mưa Nhỏ nói dối, lỡ như sự thật là gia cảnh của cô không tốt, vậy hai triệu này có thể chính là cọng rơm đè sập gia đình Giọt Mưa Nhỏ.
Sau đó dưới sự ám chỉ của cậu, cùng với một chút thủ đoạn thăm dò nho nhỏ thì mới xác định rằng nhà cô đúng là giàu thật.
Có thể sở hữu một căn biệt thự sang trọng có diện tích hơn một ngàn mét vuông ở thành phố Yến, vậy đúng là không phải có tiền một cách bình thường.
Nhưng Giang Tề vẫn rất hiếu kỳ, đến tột cùng là kiểu gia đình như thế nào thì mới có thể nuôi dưỡng ra tính cách giống như Giọt Mưa Nhỏ.
Nghe nói sống trong gia đình giàu có cũng không dễ dàng như thế, có người vì tranh đoạt gia sản mà anh em ruột thịt cũng không nhận, không biết dòng tộc của Giọt Mưa Nhỏ có phải là như vậy không.
Đang lúc Giang Tề suy nghĩ lung tung thì Giang Phóng đã tắm xong đi ra, trực tiếp ngồi ở đối diện Giang Tề.
"Giọt Mưa Nhỏ mà em biết là người như thế nào?"
Giang Tề lấy lại tinh thần, nhìn thấy mái tóc có hơi ẩm ướt của anh mình, càng xem càng đẹp trai, "Giọt Mưa Nhỏ à, bình thường anh không nói chuyện phiếm với cô ấy sao?"
Giang Phóng: "Người anh kết bạn không phải cô bé."
Giang Tề: "Hả?"
Giang Phóng: "Nếu như em gái của em vì đu idol mà đập tận hai triệu tệ, thân là anh trai, em có lo lắng hay không?"
Giang Tề: "Có!"
Nếu cậu thật sự có em gái dám làm như vậy, cậu không đánh gãy chân nó mới là lạ.
Giang Tề bỗng hiểu ra tất cả: "Em nói mà, vì sao lúc trước khi em kết bạn với Wechat đó thì vẫn luôn không được chấp nhận, hóa ra đó không phải là Giọt Mưa Nhỏ, về sau cô ấy còn bảo em kết bạn với một Wechat khác, em cứ tưởng đó là acc phụ của cô ấy. Thảo nào Giọt Mưa Nhỏ thường tìm em trò chuyện, thỉnh thoảng còn hỏi vòng vo về tình hình của anh, hóa ra trong lòng cô ấy em chỉ là một người công cụ (*) mà thôi!!"
(*) Người công cụ [工具人]: Chỉ những người tận tình giúp đỡ người khác, không kể mệt nhọc mà lại không cần hồi báo gì, giống như một công cụ bị người ta sử dụng.
Giang Tề tức muốn chết, không ngờ cậu chỉ là một người công cụ, cậu vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ đã là bạn bè với nhau.
Giang Phóng ném khăn tắm vào người cậu: "Đừng chuyển chủ đề, đang hỏi em đó."
Giang Tề vứt chiếc khăn qua một bên, cậu cũng không tức giận lắm, thật ra cậu đã nhìn ra từ lâu, còn thường cố ý trêu chọc cô ấy, thế là cậu dứt khoát nói hết cho anh trai nghe.
"Nhưng mà, có đôi khi em cứ cảm thấy có một phần cảm nhận của em bị sai, một người có chính kiến, nhưng tính cách lại nhút nhát, như vậy không phải là rất mâu thuẫn sao?"
"Không mâu thuẫn." Giang Phóng nói, "Có lẽ không phải là nhút nhát, mà là đề phòng những sự vật chưa biết rõ ở xung quanh, cô bé dùng vẻ ngoài yếu đuối để bảo vệ mình, chỉ thông qua một kẽ hở vô cùng nhỏ, cẩn thận quan sát những người bên cạnh. Cho nên bản chất của cô bé không nhút nhát, có thể chỉ là thiếu một cơ hội mở rộng cửa lòng, lần này người thân cãi nhau vì mình, hẳn là cô bé sẽ hiểu được thật ra người thân vẫn rất quan tâm mình."
Giang Tề thắc mắc nói: "Vậy cũng có gì đó sai sai, cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, anh trai còn lo rằng cô ấy bị lừa kết bạn Wechat, thế sao tính cách của cô ấy lại bị nuôi thành như vậy?"
Giang Phóng nhớ tới Trình Tứ từng kể rằng hắn có một em gái bị lạc mất lúc nhỏ, kết hợp với tình huống này, không khó để đoán ra gia đình Trình Tứ hẳn vừa tìm về Giọt Mưa Nhỏ không lâu.
Anh gõ đầu Giang Tề một cái: "Không phải ai cũng có thể lớn lên ở bên cạnh ba mẹ, nếu cô bé không muốn nói thì em cũng đừng hỏi nhiều như vậy."
Giang Tề sửng sốt, từ nhỏ cậu được lớn lên bên cạnh ba mẹ nên ngay từ đầu đã không nghĩ theo hướng đó, cậu nhận ra là mình không nên nhắc đến chủ đề này.
"Anh hai, vậy nếu cô ấy lại tìm em trò chuyện thì em phải nói thế nào?"
"Đừng đào chuyện riêng tư của người ta, em muốn nói gì cũng được, khi nào cô bé muốn em biết thì tự nhiên sẽ nói thôi."
Giang Tề gật gật đầu, vậy cậu hiểu rồi, vẫn cứ như bình thường, chỉ là bây giờ vừa nghĩ tới Giọt Mưa Nhỏ coi mình là người công cụ thì cậu liền không khỏi cảm thấy đau xót con tim.
Cho dù không phải là fan của cậu, nhưng người bình thường có ai coi một ngôi sao lớn như cậu thành người công cụ hay không?
Dù sao thì cậu cũng nghĩ là sẽ không, thế nên trước đó quả nhiên chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Có lẽ là giống như lời anh hai nói, Giọt Mưa Nhỏ không hề yếu đuối.
"Hôm nay em diễn tập một ngày rồi, đi ngủ sớm chút đi." Giang Phóng nhặt khăn tắm trên ghế sofa lên, chuẩn bị về phòng mình.
"Anh hai." Giang Tề bỗng gọi anh lại, cậu gãi đầu với vẻ mất tự nhiên, nói: "Anh sẽ đến concert của em chứ?"
Đây là lần đầu tiên Giang Tề tổ chức concert, hội trường sẽ không lớn lắm, vừa tung lên mạng thì đã bán hết vé, lúc đó cậu còn chưa tham gia chương trình Cuộc Sống Ngôi Sao, công ty cũng không chắc là có thể bán hết hay không nên liền thuê một khoảng sân cỡ trung để thăm dò tình hình, không ngờ hầu như lại bán hết vé trong vòng một giây.
Gần đây ông chủ của bọn họ vẫn còn đang đấm ngực, bởi vì thực sự quá đau lòng, nếu sớm biết bán hết nhanh như vậy thì trước đây ông đã thuê hội trường lớn hơn một chút rồi.
Nhưng công ty vẫn chừa một vài vé cho Giang Tề, Giang Tề rất muốn anh trai đến xem concert của mình.
Giang Phóng nói: "Nếu ngày đó không có sắp xếp công việc gì thì anh sẽ đi."
Giang Tề vui mừng, thầm nghĩ vậy thì quá đơn giản, khi anh Kỳ sắp xếp lịch trình thì cứ bảo anh ấy chừa trống ngày đó ra.
Cậu lập tức rút vài tấm vé đã được chuẩn bị từ trước ở dưới sách vở ra rồi đưa cho Giang Phóng.
"Đây là vé tham gia concert của em."
Giang Phóng nhận lấy, nhướng mày nói: "Cho anh nhiều vé vậy sao?"
Giang Tề nói: "Anh có thể mời bạn anh tới xem chung."
Trong đầu Giang Phóng thoáng hiện lên hình bóng của Trình Tứ trước tiên, không biết hắn có rảnh hay không.
Nói đến đây, anh mới nhớ ra còn chưa hỏi Trình Tứ có về nhà an toàn hay không, thế là anh liền trở về phòng, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho hắn.
.: Đã đến nơi rồi.
Giang Phóng: Giang Tề vừa cho tôi mấy tấm vé đi concert của nó, hôm đó anh rảnh không, có muốn đi chung không?
.: Rảnh, ngày nào?
Giang Phóng: Ngày mấy cũng không biết mà anh đã bảo là rảnh, gần đây anh càng ngày càng có khiếu kể chuyện cười.
.: Có thể đi chung với cậu, cho dù là ngày nào thì tôi cũng rảnh cả.
Giang Phóng: Đã tiếp thu.
Giang Phóng nói cho hắn biết ngày và địa điểm, Trình Tứ gọi ngay cho Từ Kiệt Lượng, hỏi xem hôm đó mình có lịch trình gì hay không.
Từ Kiệt Lượng nhận điện thoại thì vô cùng sửng sốt, tổng giám đốc gọi điện thoại vào lúc nửa đêm thế mà chỉ để hỏi chuyện này, rốt cuộc hắn cuồng công việc cỡ nào thế.
May là anh ta có thói quen lưu lịch trình của Trình tổng trong điện thoại, nếu không thì chắc là không trả lời được rồi.
"Đẩy hết công việc của hôm đó sang thời gian khác, ngày mai đi làm thì anh hãy sắp xếp một chút."
"Được ạ." Trong lòng Từ Kiệt Lượng thầm than, ngày mai sắp xếp, vậy ngày mai anh nói cũng được mà, anh ta còn tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm, dọa anh ta suýt chút bị liệt dương rồi.
Một bên khác, Giang Tề cũng đang gọi cho quản lý của mình, bảo rằng hôm ấy Giang Phóng phải đến xem concert của cậu, yêu cầu anh ta đừng sắp xếp việc làm cho anh trai mình vào bữa đó.
La Vĩ Kỳ cũng rất cạn lời, ngày mai bọn họ phải gặp mặt, vậy ngày mai nói không được sao, nhưng ngoài miệng anh ta chỉ có thể đồng ý.
Sáng hôm sau, La Vĩ Kỳ bảo trợ lý đưa Giang Tề đến nơi diễn tập, còn anh ta thì đích thân mang Giang Phóng đi chụp tạp chí.
Đây là tài nguyên tạp chí thời trang đầu tiên của Giang Phóng nên công ty rất coi trọng nó, bởi vì điều này có liên quan đến tài nguyên thời trang của Giang Phóng sau này.
"Số cậu cũng may đấy, Vân Đóa là tạp chí số một số hai ở trong nước, có rất nhiều ngôi sao đều muốn góp mặt, cậu vừa nổi tiếng, cũng không có bất cứ tác phẩm truyền hình điện ảnh nào, nghe nói tổng biên tập của Vân Đóa vốn đang cân nhắc một sao nam nổi tiếng khác, sau đó có thể là vì đoàn phim Phượng Lan Truyện công bố chính thức rằng cậu đóng vai Tiêu Nam Sênh, vì thế tổng biên tập của bọn họ mới đánh nhịp quyết định mời cậu."
Sau khi lên xe, La Vĩ Kỳ liền cho Giang Phóng biết lợi và hại ở bên trong.
"Cậu phải chụp tạp chí này cho tốt, nếu cậu làm tốt, sau này sẽ có càng nhiều tài nguyên thời trang cao cấp hơn, có thể dần dần tăng giá trị thương mại của cậu lên."
Giang Phóng đáp "ừ" một tiếng.
Đến studio của Vân Đóa, nhiếp ảnh gia và nhân viên của tạp chí đã chuẩn bị gần xong, bởi vì lát nữa còn có một cuộc phỏng vấn nên nhân viên công tác cũng đang chạy đua với thời gian, họ vội vàng đưa Giang Phóng đến phòng hóa trang để anh thay đồ và trang điểm.
Lúc Giang Phóng bước ra, mọi người trong studio đều ngẩn ngơ trong giây lát, người đầu tiên phản ứng lại chính là nhiếp ảnh gia La Hiển Chu do tạp chí mời đến, đôi mắt gã tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như bóng đèn, túm chặt lấy Giang Phóng rồi khen quá trời quá đất.
Ngũ quan của Giang Phóng vốn đã nổi bật, lúc không nói chuyện thì cả người nhìn qua rất lười biếng, trong sự hững hờ lại lộ ra một tia sáng màu trắng hớp hồn người ta, chuyên viên trang điểm làm theo cách ngược lại, đánh thêm một lớp màu khá đậm ở quanh mắt anh, khi anh liếc mắt qua, tia sáng màu trắng này thoáng chốc liền trở nên nổi bật vô ngần.
Không có nhiếp ảnh gia nào lại không thích sức diễn cảm mạnh mẽ thế này, dưới ống kính của bọn họ, Giang Phóng trở thành tiêu điểm duy nhất, cho dù khung cảnh xung quanh không bị làm mờ thì ánh mắt đầu tiên của mọi người cũng chỉ nhìn thấy một mình Giang Phóng, hơn nữa còn dán chặt mắt vào người anh.
"Perfect! Cậu đúng là hoàn mỹ như tôi nghĩ!"
Kể từ khi bắt đầu thì nhiếp ảnh gia vẫn tán dương không ngớt lời, mỗi khi đổi một góc độ quay chụp thì gã đều sẽ không tự chủ được mà trầm trồ khen ngợi.
Điều này khiến nhân viên công tác của tạp chí rất kinh ngạc, bởi vì tính khí của nhiếp ảnh gia La cũng lớn như danh tiếng và bối cảnh của gã vậy, mỗi khi chụp cho tạp chí thời trang, chỉ cần không vừa ý chỗ nào thì nhiếp ảnh gia La liền sẽ mắng ngay lập tức, bất kể đối phương là ngôi sao có địa vị lớn cỡ nào, gã đều sẽ mắng te tua té tát.
Nhiếp ảnh gia La hoàn toàn không sợ đắc tội người khác, gã không chỉ có thực lực mà còn có bối cảnh trong giới thời trang, có thể tưởng tượng ra được, nếu đắc tội với gã, cho dù bạn có là đỉnh lưu của làng giải trí thì cũng đừng mong lấy được tài nguyên thời trang nào tốt, vậy nên dù tức giận khi bị mắng thì trên mặt các ngôi sao cũng không dám bày ra một chút bất mãn nào, trừ phi sau này ngôi sao đó không muốn nhận được tài nguyên giới thời trang nữa.
Từ trước đến nay Giang Phóng vẫn luôn thu hút ánh mắt của mọi người, mấy chuyện như chụp tạp chí tất nhiên là không thành vấn đề, lần đầu tiên chụp thì cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Chụp xong một bộ quần áo thì lại đổi một bộ khác, dự tính ban đầu là phải chụp từ bảy đến tám tiếng, cuối cùng chỉ tốn một nửa thời gian là đã hoàn thành.
Thấy đã chụp xong, La Vĩ Kỳ đứng ở một bên vội vàng đưa cho Giang Phóng một chai nước khoáng chưa bóc vỏ, "Uống một ngụm nước trước đi rồi nghỉ ngơi."
Giang Phóng uống hết nửa chai nước rồi đứng dậy nói: "Tôi đi thay quần áo, sau đó thì tẩy trang."
Nhiếp ảnh gia La đi tới, nhiệt tình nắm chặt tay Giang Phóng: "Chào cậu, tôi là La Hiển Chu, tôi rất vui vì có thể chụp tạp chí số này cho cậu."
Giang Phóng không quen với kiểu nhiệt tình này cho lắm, anh rút tay về, nói với vẻ khiêm nhường: "Anh khách sáo rồi, tôi mới phải cảm ơn anh vì đã chụp tôi đẹp như thế."
"Không không không." La Hiển Chu vội vàng lắc đầu, "Tôi có thể chụp tốt là một phần thôi, khí chất của cậu vô cùng xuất chúng, rất thích hợp để chụp bìa tạp chí thời trang, khoảnh khắc nhìn thấy cậu trên ti vi, trong đầu tôi lập tức phác hoạ ra rất nhiều bức tranh tuyệt mỹ, vậy cho nên tôi mới đề cử cậu với tổng biên tập của tạp chí Vân Đóa."
Giang Phóng không biết thân phận của La Hiển Chu, nhưng La Vĩ Kỳ lại biết, khi nghe gã nói như vậy, anh ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta cứ tưởng là do tổng biên tập của Vân Đóa có mắt nhìn người, không ngờ lại là do La Hiển Chu tiến cử, các ngôi sao trong giới giải trí có thể được gã công nhận cũng không nhiều, còn những người không được gã công nhận thì cơ bản sẽ không có bao nhiêu tài nguyên thời trang.
Điều này không có liên hệ trực tiếp với bối cảnh của La Hiển Chu, mà là do tầm nhìn thời trang của gã vô cùng độc đáo.
La Hiển Chu cũng không thèm để ý, gã móc ra một tờ danh thiếp rồi đưa tới, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu như lần sau cậu có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi rất sẵn lòng giúp sức cho cậu."
Giang Phóng nhận lấy danh thiếp rồi liếc mắt nhìn, ở giữa là tên của La Hiển Chu, phía dưới là số điện thoại của gã, ngoài ra không còn gì khác, nhưng danh thiếp lại được làm rất tinh xảo.
La Hiển Chu nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, nói: "Có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?"
Giang Phóng đưa phương thức liên lạc của La Vĩ Kỳ cho gã.
Hai người lập tức rời khỏi.
Cuộc phỏng vấn của tạp chí nằm ở tầng dưới, bọn họ cũng sẽ điều chỉnh dựa theo tiến trình quay chụp.
Lúc xuống cầu thang, La Vĩ Kỳ có rất nhiều điều muốn nói với Giang Phóng, thế nhưng chớp mắt đã đến nơi phỏng vấn.
Người phụ trách phỏng vấn cho Giang Phóng là một cô gái, lúc cô cười lên có hai má lúm đồng tiền, cô và Giang Phóng đối chiếu các câu sẽ hỏi sau khi phỏng vấn, xác nhận không có vấn đề gì thì mới bắt đầu.
Tạp chí biết fan hâm mộ muốn xem gì nên đã nhắm vào thân phận sinh viên đại học Yến của Giang Phóng khá nhiều, bầu không khí vô cùng hài hòa, còn nhắc đến chuyện lên hot search vì tài liệu học tập cấp ba hôm qua, có không ít cư dân mạng nói rằng những tài liệu học tập thuộc cấp bậc học thần và học bá như thế này, bọn họ mà mua ở trên mạng thì phải tốn hơn mấy trăm tệ, cuối cùng hỏi Giang Phóng nghĩ như thế nào về điều này.
Giang Phóng cười nói: "Vậy các thí sinh thi đậu đại học mấy năm tới sẽ có thể tiết kiệm được mấy trăm tệ, chờ khi sách giáo khoa bị sửa đổi thì không còn phúc lợi tốt như vậy nữa đâu."
Cô gái bị anh chọc cười.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, chưa đến một tiếng mà đã kết thúc, sau khi tạm biệt tạp chí, La Vĩ Kỳ lái xe đưa Giang Phóng trở lại khách sạn, hôm nay anh tan làm sớm, trời ở ngoài vẫn còn sáng.
Trong khi chờ đèn xanh đèn đỏ, La Vĩ Kỳ mới nhớ ra hình như cần nói với Giang Phóng một chuyện: "Được La Hiển Chu công nhận, tài nguyên thời trang của cậu sau này chắc là cũng sẽ không quá tệ, nhưng cậu phải cẩn thận."
Giang Phóng xem điện thoại, hỏi với vẻ không quan tâm lắm: "Cẩn thận cái gì?"
La Vĩ Kỳ lén lút nói: "La Hiển Chu là gay."
Giang Phóng ngẩng đầu, bày ra khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi: "Lần trước là Trần Tây Ni, lần này lại là La Hiển Chu, trong giới giải trí nhiều gay vậy à?"
La Vĩ Kỳ: "Bình thường thôi, chờ sau này khi cậu bước vào giới thời trang, tiếp xúc với càng nhiều tài nguyên thời trang, thì cũng sẽ gặp được nhiều gay hơn nữa."
La Vĩ Kỳ nhìn gương mặt Giang Phóng thông qua kính chiếu hậu, anh ta là trai thẳng, đàn ông có đẹp hơn nữa thì anh ta cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ đen tối nào, nhưng anh ta lăn lộn trong giới này, gặp gỡ những con người muôn màu muôn vẻ, vậy nên cũng biết một chút về giới gay.
Người vừa đẹp trai lại có IQ cao như Giang Phóng thì rất được hoan nghênh trong giới gay, nhìn từ hai lần quay chụp, cả hai lần đều bị hai anh gay vừa ý là hiểu ngay.
Giang Phóng nhìn xuống tin nhắn mà Trình Tứ gửi cho mình.
.: Chụp tạp chí có thuận lợi không?
Giang Phóng: Rất thuận lợi, đã kết thúc rồi, đang ngồi nghe quản lý kể về mấy chuyện trong giới giải trí.
.: Mấy chuyện?
Giang Phóng: Anh ấy nói trong giới thời trang có rất nhiều gay.
Trình Tứ vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhìn thấy câu trả lời của anh, ánh mắt hắn bỗng cứng lại, vô duyên vô cớ, quản lý của Giang Phóng sẽ không nhắc đến việc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]