“Lyhôn? Được thôi! Nhà cửa thuộc về tôi, còn bồi thường tổn phí tuổi thanh xuâncho tôi hai mươi vạn, nếu không thì đừng hòng!”
TriệuHồng cũng đã nhìn ra chuyện như vậy nếu Hàn Thanh Sơn đã suy nghĩ minh bạch sẽkhông còn cứu vãn được gì nữa. Vạch mặt rồi thì cần phải tận lực chiếm lợi thếnếu không bà và Hàn Dĩnh về sau lấy gì để sống?
HànThanh Sơn mặc dù vẫn biết Triệu Hồng giảo hoạt không nói đạo lý được nhưngkhông nghĩ lại vô sỉ đến chừng này, không thể ngờ được cả người tức giận runcầm cập nhất thời không biết nói gì. Cảm giác toàn thân máu ào ào xông lên rồicảm thấy trước mặt tối sầm ngã rầm xuống, miệng co quắp sùi cả bọt mép.
TriệuHồng sợ hết hồn cũng không nhịn luống cuống tay chân nhưng rất nhanh trấn địnhlại. Ý niệm trong lòng trong nháy mắt chuyển qua, Triệu Hồng cũng hiểu mặc dùmình có la lối om sòm nhưng nếu cùng Hàn Thanh Sơn ra tòa thì bà cũng không đòiđược gì. Hàn Thanh Sơn là người đàng hoàng nhưng không có năng lực, nhưng congái ông ta là Hàn Dẫn Tố và con rể Phương Chấn Đông còn cả Phương Gia giathế hiển hách nữa. Bà là dân thường lại không hiểu biết nhiều, nếu đưa ratòa ly hôn kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Nhưngnếu như Hàn Thanh Sơn chết đi thì lại khác, bà và ông ta là vợ chồng trên giấytờ, trên pháp luật là người thừa kế, mặc dù tiền không có nhiều nhưng căn nhànày giá trị không ít. Tình huống này của Hàn Thanh Sơn bà không lạ, bà đangnghĩ làm thế nào để ông ta nhanh chết, chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299412/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.