Phương Chấn Đông đặt bát cơm trong tay xuống ngẩngđầu lên nhìn cô vợ nhỏ của anh. Hôm nay anh lại về muộn, mặc dù anh tận lựcmuốn chạy về sớm nhưng vẫn chậm giờ cơm. Hàn Dẫn Tố đã ăn rồi nhưng vẫn bày mónăn nóng lên bàn và ngồi cùng bàn nhìn anh ăn rồi thỉnh thoảng lại gắp cho anh,múc canh cho anh luôn tay.
Trong lòng anh nóng lên, chỉ cần vào nhà mà trongnhà có vợ là cũng đủ khiến trong lòng lan ra tận bên ngoài đều thỏa mãn. Cô dịudàng động lòng người làm anh hận không thể đem cô khảm vào trong ngực mìnhkhông cho cô thoát ra được. Đáng tiếc sáng sớm ngày mai cô lại phải đi.
Sắc mặt anh chợt tối lại, cô lại đi chính là một lầnnữa chia cách:
“Tố Tố, chuyện lần trước anh nói với em, em suy nghĩthế nào?”
Phương Chấn Đông không nhịn được nói đến vấn đề quantrọng, chuyện bắt cô từ chức không biết anh đã nói bao nhiêu lần nhưng cô gáinhỏ bình thường thì dịu dàng như thế này lại khiến anh phải kéo dài đến tận bâygiờ. Không chịu nói là đồng ý, cũng không nói là không đồng ý cứ kéo dài nhưchuyện đăng ký kết hôn, thoáng cái đã một tháng trôi qua mà cô vẫn không chịuđồng ý.
Báo cáo kết hôn của anh thì đã sớm làm nhưng lâu thếrồi mà vẫn chưa ký được, nghĩ đến sáng mai mọi chuyện khúc mắc lại trở lại.Người khác kết hôn thì dễ dàng nhưng sao anh lại khó khăn đến như vậy?
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố vội vàng lóe lên:
“À, trường em tháng bảy này là nghỉ hè, lúc đó em cóhai tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299392/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.