GiọngPhương Chấn Đông giống như đang quở trách con gái của mình làm khuôn mặt nhỏnhắn của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt đỏ bừng lên. Đầu cùng bình thường, cũngkhông phải là quá gấp gáp nhưng không biết làm thế nào để ứng phó với người đànông này.
Miệngthì nói những lời không xuôi tai nhưng tay anh lại rất nhẹ nhàng và dịu dàng.Bàn tay có chút thô ráp nắm lấy chân cô, bất kể thị giác hay cảm giác đều cảmthấy sự mập mờ không thể nói ra được.
Châncủa cô rất đẹp, cho tới bây giờ Phương Chấn Đông cũng không biết rằng thì rachân của con gái lại đẹp như vậy. Mềm mại trắng nõn, mặc dù mắt cá chân hơisưng đỏ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Châncủa cô rất nhỏ, một bàn tay Phương Chấn Đông có thể nắm được, ngón chân mảnhkhảnh, móng rất mượt mà màu hồng nhạt được cắt rất gọn và đẹp.
Ngóntay anh lơ đãng đụng phải lòng bàn chân cô khiến ngón chân không nhịn được màngọ nguậy mấy cái giống như trong lòng anh đang ngọ nguậy vậy.
"Khôngđược nhúc nhích!"
PhươngChấn Đông tóm lấy chân cô, giọng nói vẫn ngang ngạnh mang đầy vẻ ra lệnh. HànDẫn Tố trừng mắt nhìn anh:
"Đâylà phản ứng sinh lý bình thường, tôi làm sao có thể khống chế được.”
"Phảnứng sinh lý?"
Ánhmắt Phương Chấn Đông lóe lên, ngẩng đầu lên, ánh sáng từ cửa sổ bằng kính xuyênqua chiếu vào người cô làm hình dáng đẹp đẽ của cô như có một vầng sáng mỏng,có chút ảo mộng mơ màng. Ánh mắt trong suốt sáng lên, cái mũi nhỏ hếch lên cáimiệng nhỏ phía dưới chu lên đôi môi đỏ thắm giống như vừa ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299370/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.