Cái này có thể so sánh với kiểu chuyên đi học sớm, thành tích đứng đầu lại bị phát hiện đang thất thần trong giờ học, thật khiến người ta hổ thẹn.
Cảnh Dật mặt hồng hồng, ủ rũ cụp đuôi: "Quách đạo, ngại quá...... Thực xin lỗi, Lục tiên sinh."
"Không có gì, cậu điều chỉnh một chút, không lại NG ha." Quách Lân xua xua tay.
Con ngươi nhạt màu của Lục Ngự Chi hiện lên ý cười, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, NG không đáng sợ. Cậu điều chỉnh cảm xúc một chút, tôi chờ cậu."
Anh từng thấy người đối diễn với anh xấu hổ khi làm sai, nhưng chưa từng gặp ai như Cảnh Dật, cả vành tai đỏ rực. Nhìn bộ dáng người kia cúi đầu ủ rũ, nếu dưới đất có lỗ, sẽ chui vào ngay lập tức không bao giờ ra.
"Ân, cảm ơn."
Cảnh Dật hít sâu hai cái, điều chỉnh tâm trạng.
Chừng hai phút sau, cậu sờ sờ lỗ tai, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Tôi, tôi, lỗ tai tôi còn hồng không?"
—— ánh mắt thấp thỏm, giống như bé thỏ bị chấn kinh.
Lục Ngự Chi bỗng thấy sau đầu Cảnh Dật có đôi tai đang phe phẩy xúc động.
Lấy quan hệ của bọn họ mà nói mới thấy, động tác vừa rồi quá mức thân mật.
Lục Ngự Chi thu hồi tâm tư, bước hai bước tới gần Cảnh Dật, cúi đầu chăm chú nhìn lỗ tai cậu.
Cảnh Dật trời sinh da đã trắng, gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đốn củi gánh nước, cũng không đen đi tý nào. Các sư huynh đệ đều nói cậu là đứa con tinh xảo do thiên sinh địa dưỡng, nếu không sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-tuc-toi-tro-thanh-dinh-luu-gioi-giai-tri/1010798/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.