Đạo diễn bên này vui như nhặt được báu vật, còn Cảnh Dật đứng ở Phật đường nói chuyện với Khương Văn Văn.
"Nữ thí chủ có việc gì sao? Ngài vốn mang bệnh cũ trong người, tức giận vô cớ, dễ gây tổn thương cho thân thể."
Khương Văn Văn vốn đang khó chịu vì tiểu xảo không thành, nghe Cảnh Dật nói như vậy, tức đến thở không ra hơi, nàng cắn răng mở miệng: "Ngươi dám rủa ta?!"
"Những điều bần tăng là thật, đâu ra cái nguyền rủa mà ngài nói." Cảnh Dật chắp tay trước ngực hành lễ, "Nữ thí chủ, bần tăng còn phải tiếp tục quét Phật đường, thỉnh tự túc."
Một tên đạm nhiên, một tên tức không thở ra hơi.
Tình huống này, vừa vặn có thể chuyển cảnh luôn.
Đạo diễn hô cắt, vẫy tay kêu Cảnh Dật lại đây.
Cảnh Dật lại gần đạo diễn, nhìn thấy đoạn vừa rồi trong máy theo dõi.
"Mấy động tác này, cậu luyện lâu rồi sao?" Đạo diễn hỏi, chỉnh đoạn quay động tác kia chậm lại, "Nước chảy mây trôi, bắt rất tốt."
"Cảm ơn đạo diễn đã khen." Cảnh Dật chân thành nói, " Đã luyện lâu rồi." Còn bị sư huynh và các sư thúc ở La Hán đường khi dễ rất lâu nha!
Vẻ mặt Cảnh Dật thẳng thắn thành thật không tự ti không kiêu ngạo, khiến đạo diễn cười rộ lên.
Ông ta nhìn Khương Văn Văn đứng phía xa, thu hồi tầm mắt, cười tủm tỉm bảo Cảnh Dật đi nghỉ ngơi.
Nhân viên công tác biết phân cảnh tiếp theo không quay ở đây, đã sửa sang di chuyển thiết bị.
Đạo diễn không động đậy, một mình một người xem lại cảnh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-tuc-toi-tro-thanh-dinh-luu-gioi-giai-tri/1010795/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.