1
Bọn họ đều nói tôi là đứa tốt số.
Vì tôi là đứa con duy nhất của nhà họ Cố, tôi ngậm thìa vàng từ khi chào đời, vừa sinh ra đã ở vạch đích của người khác*. (Bản gốc: Sinh ra ở La Mã của người khác – đại khái thì La Mã ở đây là chỉ vạch đích, mục tiêu mà người khác hướng đến)
Nhưng tôi cảm thấy, tôi không hề tốt số.
2
Năm tôi 6 tuổi, có một cô nhóc đến nhà tôi.
Nhóc đó là con gái của cô bảo mẫu nhà tôi, vì một vài lý do nên nhóc đến nhà tôi tá túc một thời gian.
Bố mẹ tôi đồng ý, vì cô nhóc đó như ánh mặt trời vui vẻ hòa đồng, khác hoàn toàn đứa bị bệnh tự kỷ như tôi.
Họ cho rằng, cô nhóc nhiệt tình có thể giúp bệnh tự kỷ của tôi trở nên tốt hơn.
Nhưng tôi không hề mắc bệnh tự kỷ.
Tôi chỉ không thể nói thành lời mà thôi.
Năm tôi ba tuổi, tôi bị mất giọng do vấn đề phát triển của dây thanh quản.
Bố mẹ tôi không phát hiện ra việc đó, bọn họ cố chấp cho rằng tôi bị mắc bệnh tự kỷ do quá cô độc.
Sở dĩ họ có niềm tin mãnh liệt như vậy vì có người nói với bọn họ phần lớn trẻ em mắc bệnh tự kỷ đều là thiên tài.
Họ hy vọng tôi là thiên tài.
Vậy nên, trong ba năm tôi không có cách nào mở miệng, tất cả mọi người đều coi tôi như đứa bị mắc bệnh tự kỷ, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-doi-voi-nam-than/3327159/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.