Chương trước
Chương sau
9

Tôi chưa bao giờ đánh giá thấp độ điên của Triệu Tân Dao, bắt đầu từ khoảng hai năm trước khi cô ta đọc trộm nhật ký của tôi, biết tôi thầm mếm Cố Hành Xuyên, cô ta liền coi tôi như tình địch, điên cuồng nhục nhã, khinh bỉ tôi.

Tôi tự nhận là mình không đủ tư cách làm tình địch của cô ta.

Cô ta xinh đẹp, gia cảnh tốt, hình như nhà cô ta còn hợp tác làm ăn với nhà Cố Hành Xuyên.

Còn tôi, không xinh đẹp, gia cảnh cũng không tốt, khoảng cách của tôi và Cố Hành Xuyên có quăng tám cái sào cũng không đến

Nên miêu tả thế nào nhỉ? —— “Cách nhau một trời một vực”.

Khoảng cách giữa tôi và Triệu Tân Dao, hay tôi và Cố Hành Xuyên đều là như vậy.

Nên khi cô ta sử dụng bạo lự..c học đường với tôi, tôi chẳng có cách nào để phản kháng.

Người lớn bảo tôi bớt gây chuyện, giáo viên thì bảo tôi phải tự xem lại bản thân.

“Sao em ấy chỉ bắt nạt em mà không bắt nạt bạn khác?”

Tôi có một bụng ấm ức muốn nói, thì lại bắt gặp cảnh hiệu trường tiếp đãi bố của Triệu Tân Dao một cách nhiệt tình.

“Ngài Triệu, cảm ơn ngài đã quyên góp cho trường khu khoa học công nghệ, tôi thay mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường cảm tạ sự đóng góp của ngài.”

Lúc đó tôi đã biết, đây là số mệnh của tôi.

Hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là ch..ết.

Tôi có thể ch..ết, nhưng mà Cố Hành Xuyên thì không thể.

Tôi chạy nhanh về phía phòng hiệu trưởng, phòng chủ nhiệm khoa, phòng giáo viên văn, tôi hy vọng tìm một giáo viên đến giúp Cố Hành Xuyên.

Triệu Tân Dao có dùi cui điện, nếu cô ta đã tức đến đỏ mắt, khả năng là tôi cũng chẳng ngăn nổi cô ta.

“Cố Hành Xuyên, cậu đừng có hối hận.”

Bây giờ nghĩ lại, lúc cô ta nói ra câu đó là đang uy hi..ếp “Cố Hành Xuyên”, cô ta cho rằng Cố Hành Xuyên và Từ Khanh Dư thành đôi, nên nếu muốn làm cho Cố Hành Xuyên hối hận thì phải làm tổn thương Từ Khanh Dư!!



Tôi gõ cửa văn phòng một cách điên cuồng, một gõ, hai gõ rồi ba gõ.

Mãi không có cánh cửa nào mở.

Khó khăn lắm mới tìm được một phòng mở cửa, thì bên trong lại không có một bóng người.

Tan học, giáo viên cũng tan làm cả rồi.

Hành lang càng ngày càng trống trải, tôi nhìn thời gian đã trôi qua 10 phút.

Mười phút này, Cố Hành Xuyên có bị Triệu Tân Dao bắt được hay không? Cậu ấy phải chịu cái gì?

Không được, tôi không thể lãng phí thời gian nữa, nếu không có giáo viên nào có thể hỗ trợ, thì tôi có thể báo cảnh sát.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra.

Trường của chúng tôi nằm ở trong trung tâm thành phố, còn đang là thời gian tan học, đường giờ cao điểm dễ ùm tắc, chẳng biết phải đợi bao lâu thì cảnh sát mới đến được.

Báo cảnh sát là phương pháp tệ nhất mà tôi có thể làm.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng giày lộp cộp.

“Cố Hành Xuyên?! Em đang làm gì ở đây?”

Âm thanh quen thuộc làm tim tôi run lên, tôi kích động quay người, nắm lấy tay cô giáo.

“Cô ơi, cô mau cứu Từ Khanh Dư, cậu ấy bị Triệu Tân Dao bắt đi rồi!”

Tôi rất muốn nói cho cô giáo biết mức độ nghiêm trọng của việc này, nhưng tôi quá mức hoảng loạn, hơn nữa bình thường tôi rất sợ cô giáo, nên từ trước đến nay tôi chưa từng chủ động nói chuyện với cô giáo bao giờ.

Cô giáo đẩy mắt kính: “Ở đâu, đưa cô qua đó!”

“Dạ?”

“Dạ cái gì mà dạ, đi mau lên!”

Tôi sửng sốt chớp mắt, đưa theo cô giáo chạy nhanh xuống tầng.

Dưới ánh hoàng hôn, hai chúng tôi chạy vội trên sân thể dục, trong lúc chạy đôi giày đen đế thấp của cô giáo vang lên những tiếng lộp cộp.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô giáo, thì thấy biểu tình nghiêm trọng của cô giáo, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi.

Cô giáo…… thực sự tin tưởng tôi?

Vì hiện tại tôi là Cố Hành Xuyên ư? Tất cả mọi người đều sẽ tin lời Cố Hành Xuyên nói.

Nhưng sự lo lắng trên mặt cô giáo hình như không phải là giả, cô giáo chạy thật nhanh mà chẳng hề quan tâm hình tường, cô giáo thực sự sốt ruột muốn đi cứu người.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng xin sự giúp đỡ của cô giáo, vì cô giáo rất nghiêm khắc, tôi luôn né tránh cô giáo theo bản năng.

Nếu không phải vô tình gặp được cô, có lẽ lần này tôi cũng không nghĩ đến việc tìm sự giúp đỡ từ cô giáo.

Rất nhanh hai chúng tôi đã chạy đến cạnh khu nhà hoang, khu này sắp được phá bỏ di dời, nên mọi người đều đã chuyển đi hết, vô cùng hoang vắng.

Từ xa, chúng tôi đã nghe được tiếng lách cách của dùi cui điện và tiếng hét vừa thảm thiết vừa thê lương của con gái!

“Từ Khanh Dư ——!” Tôi gọi lớn, tôi hy vọng họ sẽ dừng tay khi nghe thấy tiếng tôi.

Nhưng theo tiếng gió là tiếng hét càng thê lương càng thảm thiết.

Cô giáo nghe thấy tiếng, thì tháo kính đặt vào tay tôi.



“Cố Hành Xuyên, em đứng chờ ở đây.”

Rồi cô giáo nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất, tiến vào bên trong.

Tôi nhìn thời gian đã trôi qua 20 phút.

“Cố Hành Xuyên…… cậu nhất định đừng ch..ết……”

10

“Từ Khanh Dư” được cáng cứu thương nâng ra.

Ánh đén của xe cứu thương và xe cảnh sát chiếu lên mặt tôi, khiến tôi choáng váng.

Ánh mắt tôi dính chặt trên người “Từ Khanh Dư” đang được nâng lên xe cứu thương, cậu ấy nhắm nghiền hai mắt, hai tay buông thõng bên người.

Tôi như đang chứng kiến cái ch..ết của chính mình.

“Yên tâm đi, con bé chưa ch..ết.” Cô giáo lấy lại kính đeo lên, tóc cô giáo có hơi rối, trên má phải còn có một vết xước đang chảy m..áu.

Theo sau cô giáo, là một loạt tùy tùng của Triệu Tân Dao đang ngồi ôm đầu xếp thành hàng.

Cuối cùng, là nhân viên y tế dùng cáng nâng Triệu Tân Dao ra.

Nhìn qua thì trên người cô ta không có vết thương, quần áo cũng sạch sẽ, không giống như Từ Khanh Dư, toàn thân đầy m..áu.

“Nó định đánh tôi bằng dùi cui điện, còn có cả dao, tôi không còn cách nào khác, phải đánh ngất nó trước.”

Cô giáo đẩy mắt kính, nói với cảnh sát.

Cảnh sát đưa cả cô giáo và đám tùy tùng đi, dĩ nhiên, còn có người cung cấp thông tin là tôi.

Chẳng qua là tôi vừa đến đồn cảnh sát thì đã được thả ra, nghe anh cảnh sát trẻ đưa tôi ra nói là bố của Cố Hành Xuyê bảo lãnh người ra.

Có tiền tốt thật, không cần xuất đầu lộ diện cũng có thể bảo lãnh cho người khác ra ngoài được.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi đến thẳng bệnh biện, dù bác sĩ đã nói không có việc gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tôi vẫn không yên lòng.

Khi đến bệnh viện, Từ Khanh Dư vẫn còn đang ở phòng cấp cứu, vì không có người nhà đến, nên không thể xử lý thủ tục nhập viện.

Một cây thép thô dài cắm trên đùi phải của cậu ấy, vết m..áu đỏ sậm nằm trên chiếc quần màu trắng đầy bắt mắt.

Tôi nhận ra đó là cây đan móc mà Triệu Tân Dao dùng để đan khăn quàng cổ.

“Bác sĩ, chỗ bị thương của cậu ấy sao còn chưa xử lý, cậu ấy chảy nhiều m..áu lắm!”

Bác sĩ nhìn hồ sơ bệnh án treo trên giường, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tình huống của cô bé khá là đặc thù, phần que đan đâ..m vào đùi có một đoạn móc, bên trong đùi có rất nhiều dây thần kinh quan trọng và mạnh máu, nếu cứ rút que đan ra thì rất nguy hiểm, nên phải tiến hành phẫu thuật..”

“Phẫu thuật…… phải tốn rất nhiều tiền ạ?”

Tiếng bác sĩ bấm bút vang lên.

“Không đắt lắm, khoảng 2 đến 3 vạn thôi.”

Từ bé đến giờ tôi không mắc bệnh gì quá nặng, lần mắc bệnh cảm nặng nhất, phải đến phòng khám khám rất đắt, tốn gần 800 tệ cho tiền thuốc men trong bảy ngày.

Đó là lần bị bệnh tốn kém nhất ở trong ký ức của tôi.



Hai đến ba vạn, bố tôi không đủ khả năng trả.

Mà dù có đủ khả năng đi nữa, thì ông cũng sẽ không bỏ tiền ra.

“Bác sĩ, tiền thuốc men, chi phí khám chữa của cậu ấy cháu trả thay được không?”

Tôi còn không nghe thấy giọng nói của chính mình.

Bác sĩ lộ ra một vẻ mặt kỳ quái: “Dĩ nhiên là được, nhưng cháu chỉ có thể trả tiền thay thôi, không thể ký vào giấy đồng ý phẫu thuật được.”

“Vẫn cần người nhà con bé đến ký vào giấy đồng ý phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

Quá trình nộp viện phí quá mức suôn sẻ, dưới sự hướng dẫn của y tá, cả quá trình tôi chỉ cần quét mặt là xong hết các thủ tục nhập viện.

Tiếp đến, là phải để bố tôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.

Sắc trời dần tối, khoảng thời gian này, ông ấy hẳn đang đắm mình trong khói trong sương ở phòng cờ bài nào đó để tìm kiếm niềm vui rồi.

Tôi gọi điện thoại cho ông ấy.

“Chào chú, tôi là bạn học của Từ Khanh Dư, Từ Khanh Dư đang nằm viện, cần chú đến ký giấy đồng ý phẫu thuật.”

“Hả nằm viện á? Phẫu thuật gì? Lại chuyện xui xẻo gì đấy?”

“Bị bạn học đánh bị thương, đũa thép đ..âm sâu vào chân.”

“À? Rút ra là được rồi, bày đặt gớm, à mà? Không đúng? Từ Khanh Dư không có bạn bè mà, mày là đứa nào đấy? Lừa đảo à!”

Ông ấy cúp điện thoại.

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, bên tai càng ngày càng ù.

Tôi biết bố không yêu tôi, nhưng tôi chẳng ngờ dù tôi có bị thương đến mức đó mà ông ấy cũng không thèm quan tâm.

Tôi lại gọi lại.

“Chú ạ, Từ Khanh Dư bị người khác đánh bị thương, cháu có quay video lúc cậu ấy bị đánh, chú có thể lợi dụng video để yêu cầu đối phương bồi thường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.