Sau khi trưởng thành/Một ngày bình thường Chín giờ sáng. Bạch Dã bị ánh mặt trời chiếu vào mà tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, rèm cửa sổ cách đó không xa đã được kéo lại, ánh nắng chói chang từ đó xuyên vào. "A...!" Bạch Dã lười biếng vươn vai. Tay vừa cử động, liền chạm phải một thứ gì đó mềm mại, ấm áp. Cô gần như theo phản xạ có điều kiện mà rụt tay lại, trợn tròn mắt. Diệp Thanh Mạn vẫn đang nằm trong vòng tay cô, ngủ rất ngon. Cảm nhận được động tĩnh của Bạch Dã, Diệp Thanh Mạn miễn cưỡng mở mắt nhìn cô một lúc, rồi lại nhắm mắt lại, xoay người ra khỏi vòng ôm của cô, ngủ tiếp. Bạch Dã và Diệp Thanh Mạn bình thường đều dậy rất sớm, chỉ là tối qua không cẩn thận, xảy ra một chút "sự cố nhỏ", nên trời sáng trưng rồi mà họ vẫn chưa dậy nổi. Có lẽ là do lần đầu tiên đến đảo làm việc, vừa mở cửa sổ ra là một vùng biển xanh thẳm vô tận. Tiếng sóng biển vỗ rì rào nhàn nhạt, bầu trời đầy sao lấp lánh ngay trước mắt. Thế là... trong tình cảnh như vậy, buổi tối họ khó tránh khỏi có chút không ngủ được... và sau đó... Không chú ý, thế là "chơi" thâu đêm, mãi đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Bạch Dã nhận ra cánh tay mình mỏi nhừ, cả ngón tay nữa. Cảm giác tuyến thể cũng không mấy dễ chịu. Cô xoay người, từ phía sau ôm lấy Diệp Thanh Mạn, định nhắm mắt ngủ tiếp một lát, thì chuông báo thức trên điện thoại reo lên. Bạch Dã khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-mot-omega/4915060/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.