57. Quá dữ dội rồi Trong không gian nhỏ hẹp, tối tăm, hai luồng pheromone hòa quyện vào nhau. Ban đầu, cả hai đều mang theo mùi bạc hà dịu dàng. Dần dần, một bên như cơn gió lốc gào thét trên núi tuyết, mang theo từng hạt tuyết lạnh lẽo đến thấu xương. Bên còn lại là một luồng cồn mang tính xâm lược ngày càng mạnh mẽ. Pheromone nhanh chóng bao trùm toàn bộ phòng dụng cụ như một cơn bão. Tiếng th* d*c trở nên nặng nề, kèm theo tiếng nuốt nước bọt và những tiếng "ưm" khẽ khàng. Bạch Dã cảm thấy sắp mất kiểm soát. Ngón tay đang đan chặt với Diệp Thanh Mạn càng lúc càng dùng sức. Bàn tay vốn vô lực chống trên đất không biết từ khi nào đã giơ lên, bấu chặt vào lưng Diệp Thanh Mạn, xuyên qua lớp áo khoác đồng phục. Tuyến thể dần dần nóng lên, pheromone gần như điên cuồng tuôn ra, lý trí dần dần biến mất. Rõ ràng chỉ nói là hôn một chút, cho đến bây giờ, cũng thực sự chỉ là một nụ hôn... Nhưng tất cả, đều đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát. Bạch Dã như vậy, Diệp Thanh Mạn cũng như vậy. Cho đến khi có tiếng "xoạt xoạt". Cánh cửa kho cũ kỹ rung lên. Có người vừa nhíu mày mở cửa, vừa lớn tiếng hỏi: "Bên trong có ai không? Chị đại - ! Chị Mạn Mạn - ! Hai người có ở trong đó không?" Là giọng của Vương Nãi Nguyên. Hai người trong bóng tối đột nhiên tách ra. Đầu Bạch Dã đập vào tường, hơi đau. Diệp Thanh Mạn lùi về sau, làm kệ hàng phát ra một tiếng động nhỏ. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-mot-omega/4915016/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.