Bảy năm sau khi Minh Hà đóng cửa.
Đầu xuân, hoa anh đào Yểm Nguyệt sơn nở khắp lưng núi, đứng ở chân núi, ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy cánh hoa phấn bạch khắp nợi.
Tạ Chi Khâm dựa vào rễ gốc cây hoa, chợp mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cánh hoa trên tán cây, chiếu vào trên người Tạ Chi Khâm, ánh sáng trắng ấm áp làm mờ đi đường nét trên mặt Tạ Chi Khâm.
Tán cây hợp theo gió nhẹ hơi hơi đong đưa, mấy phần cánh hoa rào rạt rơi trên người Tạ Chi Khâm.
Vào lúc này, một tầng bóng người che ở phía trên Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm lông mi mấp máy, đôi mắt chậm rãi mở ra.
"A Lăng." Tạ Chi Khâm giương mắt, không khỏi sửng sốt, "Ngươi khi nào trở về?"
Chung Vị Lăng đem ô giấy màu đỏ thắm, chặn cánh hoa lưa thưa rơi xuống, y rũ mắt nhìn Tạ Chi Khâm, nhướng mày nói: " Dọn dẹp xong đống rắc rối liền trở lại, vừa đến."
Tạ Chi Khâm ánh mắt lo lắng nói: "Vậy ngươi có bị thương không?"
" Chỉ là băng ma, còn không đến mức uy hiếp đến ta." Chung Vị Lăng nhìn Tạ Chi Khâm, hiếu kỳ nói, "Nhưng thật ra ngươi, không có việc gì ngồi ở nơi đây làm gì? Hại bổn tọa tìm hơn nửa ngày."
Tạ Chi Khâm quay mặt đi, tuy rằng thanh âm rất ôn nhu, nhưng Chung Vị Lăng mơ hồ từ bên trong nghe ra vài phần ủy khuất: "Chính là nửa tháng không gặp ngươi, chính mình một mình ngây ngốc ở trước điện có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoai-nhai-con-tieu-su-thuc-nam-chu-ma-quan-mang-cau-chay/2373959/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.