Chung Vị Lăng đi đến bên cạnh người nọ, khom lưng nửa ngồi trước mặt, trầm giọng kêu: "Túc Văn Châu?"
Nghe thấy tên này, sắc mặt Tạ rối gỗ lập tức ảm đạm, lầu bầu nói: " Hóa ra hắn chính là Túc Văn Châu."
Chung Vị Lăng phát hiện ngữ khí Tạ rối gỗ không đúng lắm, rũ mắt nói: "Cho nên hắn không đẹp, không cao, cũng không thú vị như ngươi, đừng suy nghĩ miên man."
Được Chung Vị Lăng khen, tạ rối gỗ hơi ngượng ngùng nói: "A Lăng, ta không suy nghĩ miên man, ngươi không cần thổi phồng ta như thế."
"Không thổi phồng, là sự thật." Chung Vị Lăng nhanh chóng kết thúc đề tài này, sau đó thử mấy lần, đều không thể đánh thức Túc Văn Châu.
"Sao lại thế này?" Chung Vị Lăng tò mò thúc giục linh lực rót vào trong cơ thể Túc Văn Châu, phát hiện không cảm ứng được linh khí.
Không phải người sống.
Tạ rối gỗ nói: "Hắn chỉ là một sợi thần thức mượn dùng ký ức cùng chấp niệm người khác tạo thành, linh lực đối với hắn mà nói, cũng không có tác dụng gì."
Chung Vị Lăng nhíu mày: " Câu trước của ngươi là có ý gì?"
Tạ rối gỗ nói: " Ý trên mặt chữ, chính là ngươi tuy rằng hiện tại nhìn thấy chính là Túc Văn Châu, mà hắn xác thật cũng có được bộ phận chân chính ký ức Túc Văn Châu, nhưng là bộ phận ký ức này của hắn là bị người ta cấy vào, không phải là sinh ra đã có, cho nên, nhìn như là Túc Văn Châu, kỳ thật cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoai-nhai-con-tieu-su-thuc-nam-chu-ma-quan-mang-cau-chay/2373921/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.