Hồi lâu, Tạ Chi Khâm mới ừ một tiếng.
Nhưng trừ cái này ra, cũng không nói gì khác, chỉ là đem Chung Vị Lăng xoay lại, thật cẩn thận lau máu trên mặt y.
Đôi mắt Chung Vị Lăng tuy rằng không sao, nhưng vết thương trên mặt bởi vì thương phẩm ma kiếm Trảm Ma kiếm gây ra, một chốc vô pháp tự lành.
"Đau không?" Tuy rằng mắt phải Chung Vị Lăng bởi vì miệng vết thương không thể mở, nhưng mắt trái vẫn có thể thấy, Tạ Chi Khâm sắc mặt cùng lúc thường không giống nhau, một cổ âm hàn mơ hồ lạnh lẽo tản ra.
"Còn tốt, vết thương nhỏ." Chung Vị Lăng cười khẽ, "Chỉ tiếc, để hắn chạy."
"Không tiếc, về sau ta sẽ giết hắn." Tạ Chi Khâm nhàn nhạt nói, ngữ khí phảng phất như nói chuyện thường ngày, nhưng phía sau lưng Chung Vị Lăng không khỏi có chút lạnh cả người.
"Ngươi không phải đi đến chỗ Tưởng Nhiên sao, nhanh như vậy liền xong việc rồi?" Chung Vị Lăng hỏi.
Vừa nói xong, Tạ Chi Khâm liền chặn ngang người ôm lên.
Chung Vị Lăng ngạc nhiên vòng lấy cổ Tạ Chi Khâm, khó hiểu nói: " Mặt ta bị thương, chân không sao cả, không cần thiết phải ôm đi."
Tạ Chi Khâm cũng không tiếp lại những lời này của y, mà là lãnh đạm nói: "Về sau không có ta, A Lăng không thể đơn độc hành động."
Chung Vị Lăng: "......"
"Bổn tọa là ma quân, chứ không phải hài tử lớn xác," vừa rồi nếu không phải bởi vì Văn Trường Tư đột nhiên nhắc đến ngươi, ta cũng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoai-nhai-con-tieu-su-thuc-nam-chu-ma-quan-mang-cau-chay/2373877/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.