“Quay lại đây!” — Triệu Tư Tư quát lớn.
Giọng phu nhân vang lên nghiêm khắc đến mức Bạch Thiền run cả chân.
Từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy phu nhân nổi giận đến vậy.
Bạch Thiền cúi đầu, giọng lí nhí đầy hối lỗi:
“Phu… phu nhân, nô tỳ xin lỗi… chỉ là nô tỳ không chịu nổi khi thấy họ đối xử với người như thế…”
Triệu Tư Tư bước lên xe ngựa, giọng điềm đạm mà lạnh nhạt:
“Họ cũng chỉ làm việc theo luật mà thôi, đi thôi.”
Hoàng quyền là thế.
Cái gì gọi là quy củ của Tây Sở? Cố Kính Diêu chính là quy củ.
Làm gì có công bằng.
Làm gì có ai thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Không có ba chữ Cố Kính Diêu, đến cửa Hình bộ còn chẳng bước vào được.
Vào không được thì thôi.
Chẳng lẽ nàng còn phải đi cầu hắn sao?
Về sau, Triệu Tư Tư cố ý tránh Bạch Thiền, vòng qua đám ám vệ do đế vương phái đến, một mình đến một tửu quán cũ kỹ ngoài thành.
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Đốc công nhoẻn miệng cười:
“Không cảm tạ bản Đốc công một tiếng sao? Lũ ám vệ kia đều là ta giúp ngươi gạt bỏ đấy.”
Triệu Tư Tư ngồi xuống chiếc ghế gỗ, bụng nàng đã lớn, đi lại không dễ dàng.
Nhưng may thay, đứa nhỏ trong bụng rất ngoan, chẳng khiến nàng mệt mỏi thêm.
Nàng hỏi:
“Hắn có an toàn không?”
Cái “hắn” này, dĩ nhiên là Tiêu Kỳ Phi.
Đốc công gật đầu:
“Ừ. Chiêu Dẫn Đế không biết phát điên gì, chẳng sai người đuổi theo. Phía Di quốc lại rất trọng nghĩa, họ nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941184/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.