Cố Kính Diêu cũng chẳng nói rõ được vì sao — vì sao hắn lại chịu cùng nữ nhân này dạo phố lâu đến thế, vì sao lại cùng nàng như phu thê nhà bình thường, đi khắp chốn trong Kinh thành.
Thế mà nàng chẳng mua gì, cũng chẳng xem gì.
Trước kia, ở Nhiếp Chính Vương phủ, hầu như ngày nào nàng cũng ra ngoài mua sắm cái này cái nọ — có lẽ là vì trong phủ không ai chịu bầu bạn cùng nàng.
Hoặc cũng có thể, nàng còn ghi hận hắn trong lòng, nên mỗi lần tiêu bạc của hắn đều chẳng thấy mềm lòng.
Người qua lại dần thưa thớt, Triệu Tư Tư đột nhiên dừng chân:
“Ta muốn ngắm trăng. Phải đến nơi cao nhất.”
Cố Kính Diêu khẽ “Ừm?” một tiếng, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà cũng dừng lại:
“Để làm gì?”
Hắn quay đầu, nhìn nữ nhân vẫn đang được mình nắm tay. Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ánh lên nụ cười nhẹ.
Cố Kính Diêu cười khẽ, nói:
“Trẫm lập tức sai người chuẩn bị.”
protected text
Hắn kéo nàng sát vào người hơn một chút:
“Sẽ đưa nàng đến nơi cao nhất, để ngắm minh nguyệt.”
Triệu Tư Tư kiễng chân, hai tay vòng qua cổ hắn, nhỏ giọng nói:
“Ta muốn chỉ có mình ta và Hoàng thượng thôi, đừng để họ đi theo, nhiều ánh mắt quá.”
Cố Kính Diêu đặt bàn tay nóng rực lên lưng nàng, dùng lực áp nàng chặt vào lòng, giọng khàn khàn pha ý cười:
“Được, Tư Tư nói gì thì là thế ấy.”
Một ám vệ chẳng hiểu ý đến bẩm:
“Hồi Hoàng thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Cố Kính Diêu lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941181/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.