Giờ Tý vừa sang một khắc, mưa vẫn chưa dứt.
Cố Kính Diêu đứng yên trong cơn mưa, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt dần trở nên tê dại. Long bào đen viền vàng tung bay trong gió, mà hàng mày sắc lạnh của hắn lại khắc họa nên một bóng tối u trầm, đầy lãnh ý.
Cung nữ trở lại sau khi hoàn thành việc được giao, quỳ dưới chân hắn, khẽ bẩm:
“Hồi… hồi Hoàng thượng, nô tỳ đã đưa vào cả rồi.”
Cố Kính Diêu trầm giọng hỏi:
“Nàng có ăn không?”
Sấm sét cuồn cuộn vang rền trên đầu, vậy mà tiếng nói của hắn vẫn rõ ràng, mang theo uy thế của bậc đế vương.
Cung nữ cúi đầu, run run đáp:
“Hồi Hoàng thượng, Vương phi có dùng ạ.”
Hắn lại hỏi:
“Sao vẫn chưa ngủ?”
Cung nữ dè dặt:
“Hồi Hoàng thượng, phu nhân… phu nhân đang thêu khăn tay. Tay nghề của phu nhân rất khéo, không thua các bà vú trong cung đâu ạ.”
Thêu khăn? Nàng cũng biết thêu sao?
Sao lại không biết được. Xưa kia, Triệu gia nhị tiểu thư vốn tinh thông cầm kỳ thi họa, tài học hơn người, chỉ là thời thế bức bách, khiến nàng buộc phải cầm đao thay vì cầm kim.
Cố Kính Diêu khẽ hỏi:
“Nàng thêu gì?”
Cung nữ nhỏ giọng đáp:
“Hồi Hoàng thượng, phu nhân thêu một con cá vàng nhỏ, bên cạnh có hai chữ ‘Bình An’.”
Trong khoảnh khắc sấm sét ngừng lại, không gian bỗng chìm vào tĩnh lặng. Cung nữ sợ mình lỡ lời, vội vàng dập đầu liên tiếp.
Cố Kính Diêu chỉ khẽ nhắm mắt — cái kết bình an ấy, đã chẳng còn liên quan đến hắn nữa.
Hắn nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941177/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.