Cố Kính Diêu đứng dậy rời đi, không biết nên nói gì, chỉ còn lại sự lặng im và nỗi áy náy đè nặng trong lòng.
Tiêu Kỳ Phi ngồi nơi đỉnh tháp rất lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống cũng chẳng rời đi.
Hắn đã gần như quên mất bản thân đã vào đây bằng cách nào.
Có lẽ sẽ có người chê cười hắn tự tìm đường chết, cúi đầu thì đã sao? Phải, Đại Hạ giờ đây đã không còn nữa.
Thiên hạ phân lâu ắt hợp, hợp lâu ắt phân, thống nhất cuối cùng cũng là vì để bách tính được sống yên ổn hơn. Đại Hạ mất cũng được, chỉ cần dân chúng được an vui là đủ.
Hắn tin rằng Cố Kính Diêu sẽ là một vị đế vương giỏi. Nếu bỏ qua thù riêng mà luận, thì Cố Kính Diêu đích thực là kẻ tinh thông quyền mưu, biết tiến biết lui, dù bản tính vốn tàn khốc, hắn vẫn chẳng bao giờ tự mình động thủ.
Thế gian nhìn nhận thế nào? Đế vương một đôi tay sạch sẽ, chưa từng nhuốm máu, còn được tiếng là nhân hậu. Muốn giết ai, hắn chỉ cần ra lệnh, kẻ khác sẽ thay hắn ra tay. Vậy có phải là bạc tình hay không?
Sử sách sẽ viết thế nào?
Sử sách ư?
Tây Sở còn có sử sách sao?
Hình như đều đã bị đốt sạch rồi.
Chỉ còn truyền tụng trong miệng dân gian rằng: vị quân vương ấy là người tốt — có thể khiến dân chúng được no ấm, vậy là minh quân.
Bách tính vốn chỉ cần của cải, chỉ mong an cư.
Đủ tàn nhẫn chưa?
Dân chúng có quan tâm quân vương đã làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941175/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.