Tây Sở — vị Thái tử gia tương lai của thiên hạ.
Hắn lấy đâu ra can đảm mà dám chắc chắn như thế? Cũng phải thôi, hắn là long chủng duy nhất của Chiêu Dẫn Đế, trên dưới Tây Sở chẳng phải đều mong tiểu Thái tử gia kế thừa giang sơn xã tắc đó sao?
Nghe đến đây, nụ cười gượng trên mặt Phó Du Ngư đã hoàn toàn biến mất. Gương mặt vốn dĩ tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch:
“Biểu ca nói năng hồ đồ gì vậy?”
“Nếu biểu ca không tin, có thể hỏi mọi người. Khi nàng ta biến mất, ta đang gảy tỳ bà trong tiệc lưu thủy, làm sao có thể dính dáng? Biểu ca cũng phải nói cho có chứng cứ, chẳng lẽ định làm nhục danh dự của ta giữa thiên hạ?”
Càng nói, giọng của Phó Du Ngư càng trở nên gay gắt, mang ý phản biện rõ rệt.
Tấn Vương quay mặt đi, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi đến mức đi bôi nhọ danh tiếng của ngươi sao? Hay ngươi cho rằng Ngự lâm quân của Tây Sở đều là một đám ngu ngốc?”
Phó Du Ngư còn định mở miệng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng quát lạnh của Tấn Vương:
“Ngươi không biết Chiêu Dẫn Đế đã phái người đến Tấn quốc rồi ư? Động đến chính là Phó gia các ngươi! Người ta chẳng qua là không buồn đích thân ra tay, ngươi còn tưởng mình được sủng ái chắc?”
Phó Du Ngư lảo đảo, tai ù lên. Gì chứ… phái người đến Tấn quốc?
Hắn sao có thể… vô tình vô nghĩa như thế? Sao có thể nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh đến vậy!
Nàng thì thào:
“Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941159/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.