Phó Du Ngư càng nói, giọng nghẹn ngào càng chất chứa nhiều uất ức và bất công, từng lời đều mang theo nỗi tức tưởi:
“Đều đã thành ra thế này rồi, hắn đối với ngươi vẫn không nỡ buông tay, vậy mà ngươi lại không thể tàn nhẫn rời đi sao? Ngươi biến mất mãi mãi chẳng phải tốt hơn ư? Vì sao lại phải làm hắn tổn thương?”
Phải, Triệu Tư Tư tự hỏi lòng mình, nàng từng có vô số lần muốn rời đi, nhưng chưa một lần thành công. Ngay cả khi gieo mình xuống vực, đã hoàn toàn buông bỏ, dứt khoát đoạn tuyệt.
Là Cố Kính Diêu không buông được.
Nhưng chuyện ấy đã là quá khứ, Triệu Tư Tư không muốn nghĩ thêm nữa.
Lại nghe Phó Du Ngư nói:
“Bên cạnh hắn không nên là người như ngươi. Hắn xứng đáng có được một nữ tử thật lòng yêu hắn. Hắn chẳng hề kém cỏi gì, trong lòng ta, hắn là người tốt nhất, là người đáng giá. Ấy vậy mà ở bên ngươi, hắn lại chẳng đáng một xu.”
“Nói đi, ngươi dựa vào đâu mà đứng bên hắn, dựa vào đâu mà hưởng ân sủng của hắn?”
Ánh mắt Triệu Tư Tư lạnh hẳn: “Câm miệng, ta đã mất trí nhớ rồi.”
Phó Du Ngư ngẩng đầu nhìn trời, cười lớn: “Phải, ngươi mất trí nhớ.”
Ngay sau đó, nàng thu lại nụ cười, giọng nặng hơn vài phần:
“Ngươi mất trí thật khéo. Trước khi mất trí, ngươi cũng từng làm hắn tổn thương. Bất kể là ngươi thế nào, ngươi đều đang khiến hắn đau lòng.”
“Có phải ngươi thấy làm hắn tổn thương rất khoái chí, đến khi chán rồi thì buông tay? Ngươi chiếm giữ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941154/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.