Cố Kính Diêu đã lâu không nghe nàng trực tiếp gọi tên mình như thế, chiếc muỗng bạc trong tay khẽ gõ vào trán nhỏ của nàng:
“Nhả cái gì?”
Nghe xem, hắn còn nói “nhả cái gì”. Sợ là ngon đến mức nuốt không nổi mà lại tiếc chẳng muốn nhổ ra. Rõ ràng lúc nãy còn tỏ vẻ miễn cưỡng lắm cơ.
Cũng đúng thôi, tay nghề của Phó Du Ngư quả thật kinh người, ngay cả hắn cũng muốn khen một câu. Nhưng thứ ấy lại được mang đến đường đường chính chính, trước mặt bao người, sáng tỏ như vậy, khác nào xem nàng không tồn tại.
Ấy thế mà Cố Kính Diêu lại còn ăn thật.
Nghĩ vậy, nàng chỉ tay vào bát cháo, cằm nhỏ khẽ nâng lên:
“Hoàng thượng cảm thấy mỹ vị chăng? Lại thử nhìn bát cháo hạt sen này xem, so ra có phải một trời một vực không?”
Cố Kính Diêu cảm thấy lạ, nói chẳng rõ là vì sao. Hắn chưa kịp suy nghĩ thêm, đang định giả vờ gật đầu thì nghe nàng nói tiếp:
“Quả thật rất hợp khẩu vị Hoàng thượng.”
Nói xong, nàng choang một tiếng đặt mạnh bát xuống:
“Chỉ cần không phải do thần thiếp nấu, Hoàng thượng đều cảm thấy ngon lành, cảm thấy tuyệt diệu. Ngày thường, thiếp dâng Hoàng thượng một chén trà, Hoàng thượng còn chẳng buồn liếc mắt nhìn.”
Cố Kính Diêu lúc này mới hiểu, hóa ra bát cháo kia không phải do nàng làm. Còn những điều khác, hắn vẫn chẳng rõ, chỉ đưa tay nói:
“Vậy thì trẫm ăn bát này.”
Triệu Tư Tư nhanh tay ôm lấy bát cháo hạt sen, bật cười lạnh lẽo:
“Thần thiếp làm sao tinh tế bằng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941141/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.