Cơn mưa lớn tàn phá những đóa phù dung vừa hé nụ, khiến cánh hoa yếu ớt chẳng chịu nổi mà rơi rụng, lấm lem trong bùn đất.
Cố Kính Diêu dừng bước, ánh mắt dán chặt vào đóa phù dung tan tác trong bùn, thân hình như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả lông mi cũng chẳng khẽ động.
Hắn đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu hắn không tìm thấy nàng nữa. Mỗi lần như thế, hắn đều như đứng nơi bờ vực mất lý trí.
Giữa cơn mưa xối xả, thân mình hắn ướt đẫm, long bào ướt nặng phất phơ trong gió. Thái giám bên cạnh cầm dù, song run rẩy chẳng dám bước lên che. Mỗi khi tiếng sấm vang lên, đôi chân hắn ta lại càng run dữ dội.
Thứ đáng sợ không phải là sấm sét — mà là vị đế vương đang đứng trong mưa kia.
Chỉ một con gián nhỏ mất tích cũng có thể bắt được, cớ sao một người sống sờ sờ lại chẳng tìm thấy? Lúc này, Lục Tấn Lễ từ kinh thành trở về, quỳ giữa cơn mưa, giọng khàn đặc:
“Tâu Hoàng thượng, vi thần đã lục soát khắp toàn thành… vẫn chưa có kết quả.”
Không kết quả.
Tốt lắm.
Cố Kính Diêu quay đầu, giọng lạnh như băng:
“Đào đất lên cho trẫm — lập tức, ngay bây giờ.”
“Vi… vi thần tuân chỉ…”
Ngay cả hồ Thiên Cảnh, binh lính cũng đã lặn xuống tìm đến năm lần.
…
Giờ đây, hoàng gia biệt viện càng hỗn loạn bao nhiêu, thì nơi giếng khô sau núi lại tĩnh lặng bấy nhiêu.
Trong đường ngầm tối đen, đưa tay ra còn chẳng thấy được năm ngón.
Ban ngày, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941135/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.